Chỉ là cảnh đẹp không kéo dài mãi được, trận chiến năm năm trước, Tiêu Hoài Ân đã hi sinh, ngay cả hai muội phu cũng chế.t, dân trong kinh đô đều có phần thổn thức, trách số phận oái ăm.
Những chuyện khác thì Yến Thu Xuân không rõ nữa.
Vì những điều nguyên chủ biết đều chỉ là phần nổi của mọi chuyện, do thỉnh thoảng nghe lén mọi người ở hậu trạch đề cập đến mà biết.
Trên thực tế, trước khi nam đinh trong Tiêu gia chế.t đi, Tiêu Hoài Thanh cũng là lựa chọn ưu tú trong mắt không ít phu nhân, đáng tiếc bởi vì Tiêu gia chế.t quá nhiều người, hơn nữa hiện giờ hoàng đế trắng trợn nghi ngờ, muốn nắm trong tay toàn bộ binh quyền, nên không ai dám tới gần, mới dẫn đến Tiêu Hoài Thanh hai mươi tuổi rồi vẫn một mình.
Suy nghĩ của Yến Thu Xuân chững lại, thoáng nhìn qua viện của nhị phòng.
Nàng nhớ Tống Minh Đường này cũng là người dịu dàng, có tài, ít nói, không nghĩ tới năm năm nay nàng ta lại thay đổi thành dáng vẻ lạnh lùng không vướng khói bụi nhân gian.
Cứ như đang muốn ngăn cách hết mọi thứ ở bên ngoài.
Nhưng cách nàng ta nói chuyện lại như đang tập trung vào hậu viện, muốn tranh đoạt địa vị của phu nhân hậu trạch.
Tôn tử Tiêu gia.
Bốn chữ này, đây là lần đầu tiên Yến Thu Xuân nghe đến, đoán thử xem, ý nghĩa của cháu đích tôn là gì?
Tiêu Hoài Thanh đến hiện tại vẫn chưa lập gia đình, thời thế đang loạn, hoàng đế thì đã tuổi già sức yếu, một đám hoàng tử kia chỉ chờ cơ hội để cắn xé lẫn nhau, kẻ thù bên ngoài cũng sẽ không dại dột bỏ qua thời điểm sụp đổ nội bộ này, mấy năm kế tiếp, Tiêu Hoài Thanh chắc chắn sẽ rất bận.
Càng đừng nói đến chuyện chàng bây giờ đang phải gồng gánh chiến trường, tỉ lệ sống sót như thế nào mọi người đều hiểu rõ, chàng chưa thành hôn, không có con, vừa chế.t thì chức danh Quốc công chắc chắn sẽ được truyền lại cho cháu đích tôn.
Lời này đặt trong hoàn cảnh hiện tại, luôn làm cho người ta có chút chấn động.
Nhưng không hiểu sao, Yến Thu Xuân đối với người này không chán ghét nổi, nữ tử như Tống Minh Đường, hình như không giống những gì nàng ta thể hiện ra bên ngoài.
Mỗi câu nói lúc nãy, dường như đều lộ ra sự bất hòa nồng đậm.
“A Xuân tỷ tỷ!” Đông Đông lắc lắc cánh tay của nàng.
Yến Thu Xuân hoàn hồn, cười nói: “Làm sao vậy?”
Đông Đông cười hi hi: “Tỷ vừa mới cho Bình Nghiêm ca ca ăn cái gì thế? Đông Đông có thể ăn được không?” Yến Thu Xuân nhất thời dở khóc dở cười, phẫn nộ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn này, cả ngày chỉ biết ăn với ăn, làm trẻ con thích quá rồi còn gì.
Nàng nói: “Nếu Đông Đông của chúng ta muốn ăn, đương nhiên là có thể nha.”
Đông Đông quả nhiên hạnh phúc cười cười, còn chủ động đặt khuôn mặt phúng phính vào trong tay nàng: “A Xuân tỷ tỷ vất vả rồi, tỷ muốn thì cứ nhéo thêm đi…”
“Không có chuyện gì mà lại đột nhiên thân cận với ta như thế hả, nói đi, còn có chuyện gì nữa?” Yến Thu Xuân nâng tay bóp mặt cậu bé thêm cái nữa, cười tủm tỉm hỏi.
Ở chung mấy tháng, nàng bây giờ liếc mắt một cái đã nhìn thấu được đứa nhỏ này. Quả nhiên Đông Đông nịnh nọt cười cười: “Bình Thịnh ca ca vừa mới trở về, còn chưa ăn cơm A Xuân tỷ nấu, có thể tặng cho huynh ấy một ít không?”
Yến Thu Xuân cười nói: “Ta thấy đệ đi đường cũng không dám tới gần hắn, còn tưởng rằng đệ không thích nhị nương và Bình Thịnh ca ca chứ.”
Đông Đông chỉ ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nhị bá mẫu trông nghiêm túc quá, đệ thấy rất đáng sợ, nhưng Bình Thịnh ca ca rất tốt, trước kia huynh ấy dẫn ta đi chơi, sau đó ta phải đi học, huynh ấy mới không chơi với ta tiếp được nữa.”
Yến Thu Xuân mím môi cười, đa số mọi đứa nhỏ chính là một tấm gương phản chiếu hình ảnh cha mẹ, Tam hoàng tử khó ưa, mưa dầm thấm lâu, đứa nhỏ Chu Chiêu Cảnh cũng học được một mặt bá đạo của hắn ta, chẳng qua tuổi tác còn nhỏ nên không ai chấp nhặt.
Mà Tiêu Bình Thịnh ôn hòa, Đông Đông tính cách cũng tốt, Tống Minh Đường kia khẳng định không giống như vẻ bề ngoài ngoài, nàng cười nói: “Thì ra là như thế, đúng lúc ta cũng muốn làm cơm trưa, vậy thì trực tiếp đưa cơm trưa cho bọn họ đi.”
“Wow! A Xuân tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” Đông Đông vui mừng nhảy lên ba thước.
Yến Thu Xuân rẽ chân: “Trước tiên vào bếp có cái gì tươi không đã nha.”
“Đệ tới đây!” Đông Đông vội vàng đuổi theo.
Người trong phòng bếp đối với sự xuất hiện của bọn họ đã sớm quen, thấy người đến, lập tức đặt các loại nguyên liệu tươi ngon lên, nói: “Yến cô nương, đây đều là sáng nay vừa đưa tới, người xem cái nào thích hợp?”
Ánh mắt Yến Thu Xuân đảo qua, kinh nghiệm của nàng phong phú dồi dào liếc mắt nhìn qua nguyên liệu nấu ăn, trong đầu có thể xuất hiện rất nhiều cách làm, chỉ là phải xem cách làm nào là phù hợp nhất so với tình cảnh trước mắt.
Xem xong, trong đầu nàng chỉ chọn ra hai loại thức ăn: “Đông Đông, cá lớn cùng thịt heo chúng ta năm nay ăn đủ rồi, không bằng ăn chút đồ chay?”
Đông Đông cứ có thức ăn ngon là được, sảng khoái gật đầu: “Được chứ!”
Yến Thu Xuân lập tức cầm hai miếng đậu phụ, mấy quả cà tím rồi rời đi.
Nàng muốn ăn cà tím băm nhỏ và đậu phụ chiên!