Yến Thu Huyền thở dài một tiếng, dùng thìa múc một ít bánh kem trên đĩa, cảm giác trong miệng rất mềm và mịn, ngọt nhưng không quá ngọt, mềm nhưng không khô, ngay cả những người già răng yếu cũng có thể ăn được.
Món bánh này có hương vị rất tuyệt.
Không cần phải nói, nhất định là do Yến Thu Xuân làm.
Biết hôm nay tới để làm gì, Yến Thu Huyền hít sâu một hơi, cảm thấy bánh kem đang bị nghẹn trong cổ họng, cố gắng nuốt nhưng vẫn không thể trôi xuống được.
Lúc này, ở phía bên kia, Tứ hoàng tử cười nói khơi ra một chủ đề, dừng trên người Yến Thu Xuân, hắn ta lớn tiếng nói: “Nghe nói Hương Quân làm rất nhiều món ngon, trong đó có những món phải chu du bên ngoài thì ta mới được gặp qua.”
Nàng tựa như một tác phẩm điêu khắc, chỉ nở một nụ cười nhã nhặn: “Cho hỏi là món nào vậy ạ?”
Hoài Vương cười tủm tỉm nói: “Chính là món mì lạnh, lần này hồi kinh, phố ẩm thực ở kinh thành thật sự khiến người ta phải kinh ngạc, nếu không phải bổn vương trăm công nghìn việc, hận không thể ở lại đó, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon đến vậy cũng là một loại hưởng thụ, hầu hết các món ăn ở đó ta đều thích, ta không nhớ tên món, nhưng có một số món, chẳng hạn như mì lạnh, cảm giác quen thuộc hơn một chút, trước đây, khi đi ngang qua Tây quan kia, những món đặc sản ở đó cũng có vị na ná như vậy, khá giống món mì lạnh…”
Yến Thu Xuân suy nghĩ một chút, mì lạnh chính là đặc sản của Thiểm Tây, tuy tên gọi khác biệt, nhưng đều bắt nguồn ở phía tây, chắc là không khác nhau lắm, nàng liền nói:“Thật sự là rất giống nhau, trước đây có người tốt bụng đã dạy ta cách làm, chỉ là ta còn chưa có đến đó nên không biết trông nó ra sao.”
Hai người cứ liên tục trò chuyện qua lại như vậy, tuy cách nói chuyện của Hoài Vương rất thú vị, nhưng vẫn khiến Yến Thu Xuân cảm thấy tẻ nhạt. . Truyện Tiên Hiệp
Yến Thu Huyền ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn, càng ngày càng cảm thấy không đúng, nàng ta giật giật ống tay áo những người xung quanh: “Ta đề nghị trước……”
Chu Trạch Cẩn chớp chớp mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt quá đỗi dịu dàng.
Không cần phải nói, Yến Thu Huyền đã hiểu, nàng ta hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng không giấu được sự vui mừng.
Nàng ta không muốn lãng phí quân cờ tốt Yến Thu Xuân, nhưng nàng ta cũng sợ sau khi Chu Trạch Cẩn thành thân với nàng sẽ thay lòng đổi dạ, dù sao ở kiếp trước, Yến Thu Xuân mới thật sự là thê tử của hắn.
Ở kiếp trước, Yến Thu Xuân cũng chỉ là vợ lẽ, để có thể trở thành thê tử của Tấn Vương thế tử, dĩ nhiên là Chu Trạch Cẩn đã chủ động cầu hôn.
Còn ở kiếp này, Yến Thu Huyền chiếm được vị trí của Yến Thu Xuân, nhưng bây giờ lại phải chủ động tác hợp cho hai người vì chuyện bản thân có thể lên làm hoàng hậu, hai ngày nay nàng ta đã ngủ không ngon, nàng ta không ngờ Chu Trạch Cẩn đã lựa chọn phò tá Tứ hoàng tử!
Nàng ta nở một nụ cười, vừa lúc đồ ăn của Tiêu gia được mang lên, nàng ta liền nói: “Món này nhìn cũng không tệ, ăn một chút đi.” Món này tệ chỗ nào?
Nàng ta thậm chí còn chưa nhìn nó, chỉ là tâm trạng tốt hơn nên mới muốn ăn một chút.
Hai người ngồi cùng một bàn, Chu Trạch Cẩn nghe được câu này liền gật đầu như lẽ đương nhiên: “Được.” Nha hoàn bày các món ăn lên bàn, khẩu phần không nhiều lắm, nhưng có rất nhiều món, khai vị là thịt heo chiên giòn, sườn gà rán, cùng với chân gà ngâm mật ong, món chính là gà xào sả ớt, nhìn hơi lộn xộn nhưng mùi thơm của nước sốt rất đậm đà và có chút vị ngọt.
Những gia đình quý tộc rất hay chú ý đến màu sắc và mùi vị khi ăn.
Trước hết là nhìn bề ngoài, món ăn này thật sự không đủ tư cách, bày trên một chiếc đĩa lớn, dưới đáy đĩa còn có một loại nước sốt sẫm màu, mùi thơm ngào ngạt, nhưng nhìn rất lộn xộn.
Chỉ là hiện giờ tâm trạng Yến Thu Xuân rất tốt, nàng cũng không để ý chuyện này, ngược lại nàng lập tức cầm lấy đũa, gắp một miếng cà rốt lên.
Sau khi hầm, cà rốt đã mềm hơn rất nhiều, lúc đầu có vị mặn ngọt, hơi khác so với những món nàng ta thường ăn, nàng ta vừa ăn vừa nếm thử, có vị ngọt, chủ yếu là mặn, là hương vị được pha trộn giữa vị mặn và ngọt, tựa như mùi thơm của thịt do các gia vị khác mang lại và vị ngọt của cà rốt.
Khi đem lên, món này còn nóng hổi, tuy trình bày có vẻ hơi lộn xộn nhưng ăn vào lại rất ngon!
Mặc dù các món ăn khác cũng rất ngon, nhưng Yến Thu Huyền cảm thấy hương vị của món này ngon hơn cả so với những món kia, chỉ cần một miếng cà rốt thôi cũng khiến hai mắt nàng ta sáng ngời.
Nàng ta vốn không định ăn thịt, nhưng nàng ta vẫn gắp một miếng cánh gà lên.
Da cánh gà tuy đã được luộc chín, nhưng do được chiên mỏng nên sau khi nấu lên ăn cũng không hề có cảm giác ngấy, càng tuyệt vời hơn nữa là cánh gà này không hề có xương, nuốt một miếng xuống, thịt tươi và mềm, tuy cà rốt cũng mềm, nhưng cà rốt không có độ mềm và mịn như thịt gà, ăn rất ngon.
Sau khi ăn cánh gà, Yến Thu Huyền lại muốn thử thêm các món ăn khác.
Lúc này, Chu Trạch Cẩn gắp thêm nửa viên bò viên để vào đĩa của nàng ta, nhẹ giọng nói: “Món thịt viên này rất ngon, dường như là thịt bò, vị rất đậm đà.”
“Vâng.” Yến Thu Huyền mỉm cười nhận lấy, bỏ vào trong miệng, vốn tưởng rằng cắn nhẹ một chút là được, lại không ngờ viên thịt này thật sự rất chắc thịt, răng phải dùng sức một chút để cắn đứt viên thịt, lúc đó cảm giác như viên thịt đang chiến đấu với răng vậy!
Nhưng khi thật sự ăn được nó trong miệng rồi thì sẽ vô cùng hài lòng!
Món thịt viên này chắc chắn sẽ khiến cho những kẻ háu ăn phải mê mẩn cho mà xem!