Quả nhiên Hoài Vương là muốn tấn công nàng.
Sau khi bị từ chối một lần, lần thứ hai lại đem đến cho nàng lựa chọn tốt hơn, đây là cố tình không để cho nàng có cơ hội từ chối.
Thủy Mai biết nàng không thích Hoài Vương nên hết sức lo lắng: “Người thực sự phải đi sao?”
“Đương nhiên phải đi, cũng đã nói như vậy rồi, còn có thể làm sao nữa?” Yến Thu Xuân nhún vai, căn bản vẫn rất bình tĩnh, nàng có rất nhiều biện pháp ứng phó loại chuyện này, ngược lại không quá lo lắng, chỉ cần hắn ta không lấy lão hoàng đế ra để đe dọa.
Việc khiến cho một hoàng tử được nuông chiều từ bé chán ghét một cô gái thật là không dễ dàng.
Thủy Mai thấy vậy, liền nói: “Để nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa.”
Nàng gật đầu, ăn mặc đơn giản một chút là được rồi, nàng mặc bộ quần áo màu trắng giản dị thường mặc trong phủ, trang điểm ngoại trừ nhấn nhá cặp mi và đôi mắt một chút thì cũng không làm gì thêm. Nàng đến cửa Tiêu phủ, Thủy Mai đã ở đó, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong.
Phố ẩm thực có chút hẻo lánh, xe ngựa chạy một hồi mới đến, vừa xuống xe ngựa thì có một người đàn ông mặt trắng, không có râu, thanh âm hơi chói tai: “Diện kiến Hương Quân, chủ tử nhà ta đang chờ bên trong, mời người vào.”
Nàng gật đầu đi theo.
Hoài Vương hẹn ăn cơm ở quán thức ăn xào, cũng là của Tiêu gia mở, bên trong có một số món ăn đặc sắc của kinh thành, món ăn đặc sắc của Đại Chu, cùng với những thứ nàng biết làm.
Phố ẩm thực vẫn đông đúc như thường lệ, tiệm này có rất nhiều người trong đó, nhưng cửa tiệm sau này đã được mở rộng hơn, không gian rộng rãi, bên trong cũng có không ít phòng riêng.
Nàng được một người dẫn đến một phòng riêng.
Hoài Vương đang ngồi ở đó.
“Hương Quân nói xem, Bổn vương đã đợi được một lúc lâu, còn tưởng rằng Hương Quân không tới ấy chứ.”
“Diện kiến Hoài Vương điện hạ.” Yến Thu Xuân cười nhàn nhạt: “Điện hạ nói đùa rồi, chuyện hệ trọng liên quan đến khoai tây sao ta lại không đến cơ chứ.”
Tròng mắt hắn ta tối sầm lại, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn lộ ra mấy phần phiền muộn: “Nếu không phải chuyện khoai tây, Hương Quân sẽ không đến sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Nàng nói chuyện cũng không hề khách khí.
Hắn ta than thở một tiếng, sắc mặt càng ảm đạm, hắn ta cười miễn cưỡng, không bàn luận về vấn đề này nữa: “Bổn vương gọi món cải xanh luộc, Hương Quân xem thích ăn cái gì?”
Nàng cầm thực đơn gõ nhẹ một cái, phòng riêng có thực đơn đặc biệt, phía trên đó gồm những món ăn giống như nhà hàng thông thường, có món chính, món thịt, món chay và các loại thức uống. Ánh mắt nàng đảo quanh, nhìn từ trên xuống dưới: “Mang tới một phần thịt ba chỉ tỏi cay, cánh gà chiên tỏi ớt, sườn cốt lết tỏi, thêm một ly trà sữa lạnh.”
Nàng bình tĩnh gọi tên món ăn, sắc mặt thanh niên ngồi kế bên trở nên cứng đờ, thân là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng thấy người trong cung ăn qua những loại thức ăn có mùi nặng như vậy, sợ sẽ ám mùi đến chủ tử.
Cô gái trước mắt là người duy nhất ở trước mặt hắn ta gọi một đống thức ăn có mùi tỏi như thế đấy!
Vẻ mặt của tiểu nhị cũng rất quái gở, nhưng khách đã chọn món, hắn chỉ có thể tiếp nhận, thông báo một tiếng sẽ bưng lên sau, lại hỏi một câu: “Hai vị khách quan còn cần gì nữa không?”
“… Không cần.” Hoài Vương nói.
Tiểu nhị lập tức gật đầu: “Được, tiểu nhân lập tức mang đến cho người.”
Hắn lanh lẹ đi ra ngoài, dặn dò phòng bếp ưu tiên làm trước.
Trong phòng lại im lặng không một tiếng động.
Hắn ta muốn mở miệng mấy lần, nàng lại cụp mắt nghịch ngón tay, trà sữa tới, nàng liền uống trà sữa, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người, để cho nụ cười của hắn ta cũng trở nên gượng gạo.
“Hương Quân có vẻ như là hơi sơ sài nhỉ?” Hắn ta cảm thán.
Nàng cười khiêm tốn một tiếng: “Cũng tàm tạm, đời người ngắn ngủi, không sơ sài một chút thì vừa không thoải mái lại làm cho bản thân khó chịu hơn.”
Lông mày hắn ta nhíu lại, cười nói: “Hương Quân định sẽ ở lại Tiêu phủ cả đời sao?”
“Ừm, mọi thứ trước mắt đều rất tốt.” Nàng nói.
Hắn ta đang muốn nói gì đó, tiểu nhị lại gõ cửa rồi mang thức ăn vào.
Nàng nhìn đống đồ ăn óng ả trên bàn, ánh mắt lập tức sáng lên, vô cùng mong chờ được nếm thử, cả căn phòng vốn đang thoáng khí lại nồng nặc mùi tỏi: “Món này có mùi thơm quá, tay nghề đầu bếp này cũng không tệ xíu nào.”
“Đa tạ Hương Quân đã khen ngợi.” Tiểu nhị vui mừng cười tươi, vội đặt thức ăn xuống rồi cung kính rời đi.
Yến Thu Xuân cầm đũa lên, cười híp mắt nói: “Điện hạ, mau ăn cơm thôi…”
“… Ăn đi.” Hắn ta gật đầu nhưng không cười, gắp lên một đũa rau cải luộc.
Còn nàng thì gắp một đũa thịt.
Thịt ba chỉ tỏi cay có cách làm tương tự như thịt ba chỉ chiên giòn, chẳng qua là thịt không rục như vậy, còn cần phải bỏ ướp với tỏi để mùi tỏi có thể bám vào từng miếng thịt.