Chờ nàng ăn cơm trưa xong, rất nhiều nha hoàn quen thuộc đến chúc mừng, làm cho nàng cũng rối bời, ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, ngày hôm nay ra ngoài cứ như thời thế thay đổi rồi vậy.
Cũng may Hứa ma ma đã sớm có sự chuẩn bị, từng cái phong bì đỏ đã được gửi ra ngoài, tất cả mọi người đều mặt mày hớn hở.
Nàng ngây người ra khi biết chuyện này: “Hứa ma ma, phong bì đỏ lấy ở đâu ra vậy, người tự móc tiền túi ra sao?! Sao không nói với ta? Ta cũng quên mất điều này!”
Nàng cũng không nghĩ tới, là do bị chuyện lần này làm cho bản thân chấn động quá.
Bà ấy cười nói: “Cô nương tuổi còn nhỏ nên không hiểu những thứ này, ta thân là ma ma, tất nhiên là muốn chủ tử của mình được chiếu cố, đây là việc ta phải làm.”
Thật ra thì tuổi tác của Yến Thu Xuân cũng không nhỏ, chẳng qua là đời trước nàng cũng một thân một mình, không tiếp xúc qua những thứ này nên hoàn toàn không biết, bây giờ đã biết rồi, nàng quả quyết mở kho bạc nhỏ ra, hơn nữa tiền lì xì lúc trước chưa có dùng tới, nàng giữ lại một ít để phòng hờ, sợ sau này có việc gì cần dùng đến.
“Tạ ơn cô nương!” Hai người nhanh chóng gom bạc lại, kéo nàng ngồi vào ghế trong phòng: “Đầu bếp bên phòng mới vừa đưa tới đây một cái đùi dê, vốn tính làm món khác, nhưng đùi dê sợ để lâu bị hư, thế nên liền nấu một nồi lẩu dê, mặc dù trời đang nóng nhưng trong phòng cũng lạnh, hẳn là không có vấn đề gì đúng không?”
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, Thủy Mai bưng lên bàn một cái lẩu cù lao, Hứa ma ma lại bê lên một ít thức ăn các loại, cùng với một chén gia vị để chấm.
Lẩu cù lao đầy ắp thịt dê, cắt thành đủ loại hình dáng, nhưng nước canh cũng không phải là canh không thịt, vẫn hơi đục, không nhìn ra điểm đặc biệt gì bên trong, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Hiện tại lửa đã được châm lên, chỉ chốc lát sau nước lẩu đã sôi, cục thịt ở bên trong bắt đầu chín, từ từ nổi lên trên mặt nước lẩu.
Mấy phút sau, lúc nàng đã gần như không thể kiềm chế được nữa, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp phòng. Trước kia nàng cũng từng ngửi thấy mùi lẩu thời này rồi, nhưng có vẻ là nồng hơn nhiều, còn ngay bây giờ thì mùi vị không những không nồng mà còn rất thanh đạm, làm cho nàng cảm thấy thèm thuồng.
Khẩu vị của nàng rất lạ, bình thường toàn ăn những món cay nóng, hoặc là các món thức ăn nhanh như chiên rán, loại lẩu cù lao dê thanh đạm này nàng chỉ ăn ở hiện đại có một lần, chắc do đầu bếp lần đó non tay nên nàng ăn không thấy ngon.
Bởi vì thịt dê có mùi rất nồng, nếu không biết cách sơ chế qua thì thành quả ra sẽ không ngon.
Bình thường nàng hay ăn những món có hương vị nặng hơn nhiều, nồi lẩu này lại rất thanh đạm, ngược lại càng khiến nàng muốn ăn thử.
Hứa ma ma rất có tài nấu nướng, chẳng qua bình thường bà chỉ nấu những món ăn mà nàng thích, nên bà ấy không có chỗ để phát huy, hôm nay rốt cuộc cũng đã có cơ hội. “Cô nương nếm thử một chút xem.” Bà ấy lấy muỗng múc một chén nước nóng đưa đến miệng nàng: “Mới bắt đầu nên chưa bỏ cái gì vào, cứ húp một miếng nước luộc thịt trước, ngon lắm đó!”
Nàng bưng hai tay, thổi thổi miệng chén, hớp một miếng nhỏ.
Nóng quá!
Nước này nóng quá đi mất, hương vị không hề nồng và hăng, mà đây chính xác là một loại hương vị thanh đạm, nhàn nhạt, mằn mặn rất ngon.
Không khó ăn nên càng làm cho nàng muốn húp thêm nữa!
Nàng vội vàng nói: “Múc cho ta thêm một chén nữa đi.”
“Được.” Bà ấy mỉm cười, múc thêm một chén, châm thêm một chút nước vào trong nồi, chờ nấu sôi lên lại múc ra một tô thịt dê cho nàng.
Nàng gắp lên một miếng, thổi hai cái, không đợi được nữa liền gắp bỏ vào trong miệng nhai nhai.
Thịt dê cũng rất ngon! Không có mùi hôi, thịt rất ngon và mềm, một khối thịt lớn nằm gọn trong miệng, răng của nàng dễ dàng cắn đứt nó, mùi vị của nước lẩu không sai biệt cho lắm, thanh đạm lại dễ ăn, lúc nhai cũng không thấy nhạt, ngược lại càng ăn thì mùi vị càng đậm đà!
Khi nàng ăn xong một miếng, lại húp thêm một miếng nước lẩu nóng hổi, cả người đều đổ đầy mồ hôi, bà ấy nhắc nhở: “Cô nương để cho thịt dê thấm tí nước lẩu đi, thịt này ăn cùng với nước lẩu rất ngon.”
Nàng gật đầu một cái, gắp miếng thịt dê nhúng vào nước lẩu hai lần, nhúng đều hết các mặt rồi mới đưa lên miệng ăn. Như vậy thì độ nóng của thịt cũng sẽ nguội bớt.
Mùi vị bị giảm đi một chút, nhưng vẫn giống như cảm giác ban đầu, ăn vừa mềm vừa mọng nước.
So với lúc ban đầu ăn trực tiếp, miếng thịt khi nhúng vào nồi thì mùi vị càng đậm đà hơn, thịt vô cùng tươi ngon, nước lẩu thanh đạm không khiến đầu lưỡi bị tê.
Nàng được ăn ngon, đôi chân ở dưới bàn không ngừng lắc lư thích thú, nàng nở nụ cười rực rỡ hướng về phía Hứa ma ma: “Lẩu dê này ăn ngon thật! Chờ đến mùa đông, chúng ta sẽ ăn thường xuyên, buổi tối chắc chắn sẽ không thấy lạnh nữa luôn!”
Bà ấy cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, gật đầu đáp: “Được!”