Quả nhiên, đầu tháng sáu, Đại Lý Tự công bố kết quả điều tra – Hoài Vương trong sạch, nhưng chuyện Tam hoàng tử hạ độc Xương Vương đang bị nhốt là chuyện chắc chắn.
Về phần Xương Vương phủ ăn khoai tây có độc là do Lục quý phi phái người động thủ, giá họa cho Hoài Vương.
Vì ngày đầu tiên khoai tây xuất hiện, Lục quý phi được chia không ít. Khi bà ta ban thưởng cho cung nữ, có cung nữ không nỡ lãng phí mà ăn khoai tây mọc mầm dẫn đến đau bụng, trên bệnh án Thái y viện hỏi bệnh đều có ghi chép cả.
Chuyện này đủ để chứng minh Lục quý phi biết chuyện khoai tây mọc mầm có độc, mà Lục quý phi lại đưa đến phủ Xương Vương rất nhiều lần chứ không phải lần đầu tiên, điều tra một phen là có thể tra ra rồi.
Trong chuyện này, Hoài Vương chỉ động tay một phen đã có thể thoát thân.
Trái lại Lục quý phi bị kéo xuống nước, một mực không nhận tội, cho dù người động thủ chỉ rõ cung nữ bên cạnh bà ta sai khiến thì bà ta cũng không nhận tội.
Song, cho dù không nhận tội thì chứng cứ vẫn vô cùng xác thực, tội ác này vẫn bị úp lên đầu.
Dù sao cũng là nữ nhân được sủng ái trong hậu cung suốt hai mươi năm, trọng lượng của bà ta trong lòng hoàng đế không ít, lại sinh Ngũ hoàng tử ưu tú và Thập ngũ công chúa hoạt bát đáng yêu như thế nên chỉ bị cấm túc ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm.
Sự trừng phạt thế này không đau không ngứa, khiến không ít người trông chờ Lục quý phi ngã xuống đều tức giận đến mức phát hỏa.
Nghiêm trọng nhất là tội cấu kết với Ô Tháp, tội này Tam hoàng tử và Lục hoàng tử Tuyên Vương cùng gánh. Tuyên Vương vì muốn cho cơ hội Tam hoàng tử tạo phản nên tiết lộ tin tức, Tam hoàng tử cũng thế.
Khi bằng chứng xuất hiện trong triều, hoàng đế tức giận đến mức thổ huyết, hoàng cung chấn động lần nữa.
Nhưng lần này, đối tượng đám đại thần chỉ trích biến thành Tam hoàng tử và Tuyên Vương. Nếu không vì hai người này, sao bệ hạ lại như thế? Nhất định là phải nghiêm trị!
Ngày ba tháng sáu, hoàng đế cố gắng lê thân bệnh, viết phán quyết cuối cùng với hai người này – Tam hoàng tử c.h.é.m đầu, Tuyên Vương bị thu hồi tất cả chức vụ, chịu ba mươi trượng, tước vị của hắn không còn thế tập. Một khi hắn ta không còn, con của hắn chỉ là một người con cháu hoàng thất bình thường.
Vì Tam hoàng tử không còn gì để phạt, đã tạo phản bị nhốt không còn gì, phạt cũng không có ích gì, nhưng cấu kết với nước khác thì lại không dễ dàng bỏ qua như thế. Dưới sự ép buộc của một đám đại thần, hoàng đế thỏa hiệp phán quyết c.h.é.m đầu. Đây là lần đầu tiên có chuyện c.h.é.m nhi tử, thánh chỉ ban ra, người khác càng uể oải.
Tình hình ở kinh đô càng nặng nề hơn.
Những đại thần ngồi vững càng sốt ruột hơn, tin tức thỉnh lập thái tử lần lượt xuất hiện trong triều. Cho dù hoàng đế dưỡng bệnh thì cũng có đại thần lải nhải bên tai. Nếu hoàng đế chế.t rồi vẫn chưa lập thái tử thì thiên hạ đại loạn à!
Nhưng mà lập ai bây giờ? Đây là một cuộc tranh đấu, có người nói Xương Vương hẹp hòi không chịu được huynh đệ của mình vinh quang, cho nên Hoài Vương phải chịu thiệt. Hắn không thể làm thái tử được nên hẳn là sẽ lập Hoài Vương.
Cũng có người nói trước đó Xương Vương làm thái tử rất tốt, bây giờ làm mấy việc rất khá, chiến tích có, danh vọng có nên được làm thái tử.
Trái lại, người ủng hộ Ngũ hoàng tử Thuận Vương ít hơn nhiều, chỉ có những năm gần đây, người có quan hệ thông gia được Lục gia giúp đỡ mới ủng hộ hết sức.
Trên triều đình cãi nhau, dưới triều đình cuồn cuộn sóng ngầm.
Song, đây là chuyện những nhân vật lớn cần cân nhắc, Yến Thu Xuân là người bình thường, phụ trách vui chơi giải trí là được rồi.
Ngày Tam hoàng tử bị c.h.é.m đầu, tất cả thái y trong Thái y viện đều ở cạnh bên lão hoàng đế, sợ ông ta bị kích động thổ huyết. Mà trong ngày này, nàng được mời đến Tiêu gia dùng cơm.
Một người chế.t, nhiều người vui nên không ngừng đến chúc mừng một phen!
Đương nhiên, người Tiêu gia không đốt pháo chúc mừng thật, cũng không cố ý thông báo trắng trợn, vẫn như trước đó, cả nhà tụ tập ăn cơm vui vẻ.
Con trai hoàng đế chế.t, trong thành cũng không dám náo nhiệt.
Nhưng từ sáng sớm, các món ăn đã đưa vào Tiêu phủ, hai võ tướng Tiêu Hoài Thanh và Tiêu Hoài Viên cũng chạy về nhà từ sớm. Cho dù khiêm tốn cũng làm cho không ít người nhìn ra đầu mối. Ai cũng cúi đầu bội phục, lại nói thầm, thảo nào lão hoàng đế thấy Tiêu gia không vừa mắt, quá là ngang ngược rồi!
Yến Thu Xuân được đón vào phủ, thấy quản gia và người Tiêu gia vui vẻ thì cũng cảm thấy quá kiêu ngạo!
Thật kỳ lạ. Tiêu gia không nên kiêu ngạo quá mức như thế chứ?
Nhưng nàng chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói gì cả. Lúc nàng đến, hầu như các món ăn đã chuẩn bị xong, đang bưng nồi lẩu cá nướng, nồi lẩu uyên ương nấm và vị tê cay và những món ăn khác.
Yến Thu Xuân tới hơi sớm, cá nướng mới được bưng lên, nồi lẩu vẫn chưa nấu, những món ăn khác chỉ bưng lên một ít.
Thấy nàng đến, Tiêu phu nhân cười mỉm ngoắc tay: “Mau tới đây, hôm nay vui vẻ nên có muốn ăn gì không? Mau nói để phòng bếp làm.”
Yến Thu Xuân cười nói: “Thịnh soạn như vậy nhưng vẫn không nghĩ ra món nào khác ạ?”