Tiêu Hoài Thanh nhìn nàng, cười nói: “Hôm nay A Xuân làm món gì thế?” Yến Thu Xuân đặt bát xuống cho chàng nhìn: “Còn một món nữa, ngài ăn trước đi.” Tiêu Hoài Thanh lắc đầu tiếp tục chờ nàng.
Sau khi Yến Thu Xuân đi vào lần nữa, món ăn đã được nấu xong hết. Hôm nay ăn cải bó xôi xào, thịt dê thì là, và cháo đậu đỏ hạt ý dĩ. Khi đặt hết tất cả món ăn xuống, nàng nhìn gương mặt của Tiêu Hoài Thanh từ nhíu mày cho đến vui vẻ, rồi lại đau khổ. Chàng không thích ăn rau, càng không thích ăn ngọt.
Nhưng món cải bó xôi và cháo lại đúng thứ chàng không thích, cho dù tài nấu nướng của Yến Thu Xuân rất tốt nhưng cũng không thay đổi được gì. Món mình không thích trở thành món chính, phải nói là loại đau khổ này…. Thật là!
Yến Thu Xuân cố ý, thật ra còn nhiều món ăn bổ huyết khác nàng vẫn có thể nấu, nhưng mấy hôm nay nàng nhìn thấy Tiêu Hoài Thanh thay đổi sắc mặt nên cảm thấy rất thú vị. Ví dụ như bây giờ, nàng nhìn một phen rồi lại cười trộm.
Dường như Tiêu Hoài Thanh không phát hiện ra, thầm thở dài cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Yến Thu Xuân như vô tình hỏi: “Dường như ngài không thích ăn thức ăn của mấy hôm nay lắm thì phải?”
“Nào có đâu chứ?” Tiêu Hoài Thanh vội phủ nhận, gắp một đũa rau bó xôi vào miệng. Rõ ràng chàng không thích nhưng vẫn nhanh chóng nhai rồi nuốt, lộ vẻ mặt khi thưởng thức món ăn ngon, hài lòng gật đầu: “Ừm, quả nhiên là rất ngon, nàng làm món gì cũng ngon cả!”
Yến Thu Xuân mỉm cười, gắp thịt dê cho chàng: “Vậy ngài ăn món này nhiều một chút nhé.” “Ừm ừm!” Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng gật đầu, gắp thịt dê cho vào miệng. Thịt dê này vừa được nướng, bên ngoài thì giòn, bên trong thì mềm mọng nước, đầy vị thì là, lại có vị cay nhẹ, hơi mặn, quả thực là ngon hơn hẳn những món ăn bình thường! Yến Thu Xuân thấy vậy thì cười hài lòng, nàng cầm bát lên uống một hớp cháo. Cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, thật ra nàng không cho thêm đường, nhưng khi bắt đầu ăn món này lại có vị ngọt nhẹ, rất ngon.
Ăn một muỗng cháo lại ăn thêm cải bó xôi xào, nàng cảm thấy nhạt miệng nên gắp một miếng sốt bò cay.
Trong lúc rảnh rỗi nàng có làm nước sốt, nhưng bây giờ là mùa hè nên nàng không làm nhiều, mỗi lần chỉ ăn một đ ĩa nhỏ. Khi ăn không hết thì cũng không giữ lại được, nếu không sẽ bị hỏng mất.
Mặc dù mùa đông lạnh nhưng vào đông làm thức ăn sẽ lâu bị hỏng, có tủ lạnh thiên nhiên như thế cũng không tệ. Nàng hơi chờ mong mùa đông hãy đến nhanh một chút. Năm ngoái ở Tiêu gia nàng quên làm lạp xưởng, mà vừa khéo lạp xưởng vẫn chưa xuất hiện ở thế giới này.
Lạp xưởng… Lạp xưởng… Yến Thu Xuân nhớ tới gì đó, đang muốn nói chuyện đã thấy Tiêu Hoài Thanh đưa đũa qua đ ĩa sốt thịt bò. Nàng không nói gì mà chỉ khẽ nhìn sang.
Đũa kia lập tức thay đổi phương hướng, gắp một miếng thịt dê. Thịt dê thái thành từng viên nhỏ như hạt lựu, chàng ăn một miếng phải vội ăn một muỗng cháo đậu đỏ ý dĩ, miễn cưỡng để vị ngọt trong cháo lan ra. Sau đó chàng cười với Yến Thu Xuân: “Cháo này cũng ngon lắm!”
Yến Thu Xuân cười một tiếng, không trêu chàng nữa, nói: “Nếu có cách bảo quản thịt trong thời gian dài, vậy thì mùa đông quân đội ra ngoài đánh trận có thể mang theo không?”
“Đủ quân lương là được rồi.” Nhắc đến chuyện này, Tiêu Hoài Thanh lên tinh thần: “Mùa đông có thể mang nhiều đồ vật hơn những mùa khác, nhưng thịt vẫn dễ bị hỏng. Dù sao thì chúng ta cũng là màn trời chiếu đất(*) thôi…”
[Chú thích: (*) Màn trời chiếu đất: thành ngữ “màn trời chiếu đất” để chỉ cảnh ngộ của người nghèo không nhà hoặc người có nhà nhưng bị hủy hoại vì hỏa hoạn hoặc thiên tai.]
Yến Thu Xuân hiểu, nàng nhớ là có thịt muối, nhưng thịt muối cần rất nhiều muối. Ở cổ đại muối rất đắt, phải dùng thịt muối làm quân lương chắc chắn sẽ hao phí không ít. Lạp xưởng thì khác, bên trong cho thêm chút gia vị, không Cảnh Nhiều muối. Lớp ruột sấy bên ngoài đã đủ ngăn vi khuẩn, lúc ăn chỉ cần hấp lên, không ăn thì có thể để rất lâu. Cho dù vào giữa hè cũng không dễ hỏng.
Yến Thu Xuân nghĩ vậy xong liền nói với chàng: “Có một món tên là lạp xưởng, không cần nhiều muối, chỉ là dùng ruột heo rửa cho thật mỏng, lại cho thịt vào. Trình tự hơi phiền phức, nhưng sau khi làm xong có thể bảo quản rất lâu…”
Ánh mắt Tiêu Hoài Thanh liền sáng lên, mong chờ không thôi: “Cảm ơn A Xuân đã báo cho ta biết.”
“Bây giờ không làm được đâu, phải chờ trời lạnh mới được.” Yến Thu Xuân mím môi cười một tiếng, thấy Tiêu Hoài Thanh vui mừng như thế nên không đành lòng đả kích lòng tin của chàng, nghĩ tới chuyện khác: “Còn cốt lẩu nữa, chỉ cần mỡ bò và vài quả ớt, nếu làm được thì khi trong quân doanh không có gì ăn đều có thể cho chúng vào, nấu cùng với rau cải trắng ăn cũng ngon…”
Dù sao thì ở thời đại này, quả ớt vẫn là thứ mới mẻ của quân đội nhà mình, nhưng nếu quân đội cần thì nàng sẽ đưa qua, để lại hạt giống là được rồi.
Những gia vị khác giảm đi đã có thể làm được cốt lẩu, nấu dễ hơn mà vị cũng nhẹ hơn ban đầu, còn có thêm chút dầu mỡ.
Tiêu Hoài Thanh im lặng lắng nghe, trong lòng thầm vui vẻ.
Làm một tướng quân ở trong quân ngũ đã lâu rồi, mong muốn cho binh lính của mình được ăn đầy đủ hơn nên khi nghe những lời này, trong đầu chàng tha hồ suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Hoài Thanh cảm thấy vết thương trên lưng hơi ngứa.