Hắn vội nói: “Xin hỏi sư huynh, A Xuân tỷ tỷ làm gì ở kinh đô thế? Ta nghe nói tỷ ấy và tiểu cữu cữu của sư huynh đính hôn, không ở Tiêu gia nữa, vậy tỷ ấy đang ở đâu?”
Trầm Bình Nghiêm giải thích với hắn: “Ở thôn trang ngoài thành, Dì Yến làm nông dân, nói tóm lại là làm ăn. Có người qua đó ở hoặc mua chút đồ vật thì Dì Yến có thể kiếm tiền. Song, ta cảm thấy việc làm ăn của Dì Yến không tốt, ngày ta ở lại không thấy ai đến cả…”
Cậu bé nói chuyện mà mình biết cho Chu Chiêu Cảnh nghe.
Không có thêm mắm thêm muối, chỉ lộ vẻ thương xót, không có khách thì chắc chắn không kiếm được tiền.
Chu Chiêu Cảnh cũng nghĩ thế, nhăn mặt: “Vậy tỷ ấy còn muốn làm ăn làm gì? Chẳng phải trước đó ở Tiêu gia rất khá sao?”
Làm ăn mệt mỏi đến mức nào? Hơn nữa địa vị xã hội cũng không tốt. Trầm Bình Nghiêm suy ngẫm nói: “Nghe nói sau khi nam nữ đính hôn không thể ở cùng nhà. Hơn nữa, Dì Yến không có nhà mẹ đẻ, chắc là muốn tích lũy bạc mua đồ cưới.” Cậu bé suy đoán như vậy, cũng nhắc nhở mình về đồ cưới của Dì Yến.
Nàng lẻ loi một mình, thảo nào lại muốn làm ăn, thì ra là vì đồ cưới sao? Chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là gả cho Tiêu gia, nếu quá ít đồ cưới chắc chắn sẽ thành trò cười của người ngoài.
Hắn nghĩ xem coi mình có bao nhiêu tiền riêng, chắc là không ít, có thể mua không ít thứ… Chu Chiêu Cảnh ngẩn người, kinh ngạc nói: “Dì Yến không có nhà mẹ đẻ sao? Cha mẹ của tỷ ấy đâu?”
Trầm Bình Nghiêm nói: “Nghe nói mất cả rồi, bây giờ bài vị của cha và nương đều đặt trong thôn trang.”
Chu Chiêu Cảnh nắm chặt đũa, cúi đầu xuống, nhìn bát miến thập cẩm cay đã hơi lạnh, vội gắp một miếng thịt cho vào miệng, trong lòng tràn đầy chua xót. Thì ra A Xuân tỷ tỷ cũng là cô nhi.
Hắn khẽ nói: “Thảo nào tỷ ấy lại muốn làm ăn.”
Hắn nhớ nương từng nói, lúc nương gả cho cha hắn, ngoại tổ cho rất nhiều đồ cưới. Đây cũng là lý do cha luôn đối xử tốt với nương, không có thị thiếp nào có thể bắt nạt nương cả.
Bây giờ A Xuân tỷ tỷ giống như hắn, không cha không mẹ, còn phải tự kiếm tiền làm đồ cưới.
Hắn sờ ngực, một đồ vật thô ráp đeo trên cổ hắn, dài gần chạm tới n.g.ự.c hắn, bị quần áo ngăn trở nên người bên ngoài không nhìn thấy.
Đây là vào đoạn thời gian trước một người tự xưng mưu sĩ của cha hắn đưa tới, nói đây là gia sản cha để lại cho hắn, nghe nói có rất nhiều bạc, không biết có đủ cho A Xuân tỷ tỷ làm đồ cưới không? Lúc Yến Thu Xuân nhận được đồ từ Nhạc Bình gửi đến, nàng chỉ nghĩ quà mà Chu Chiêu Cảnh và Trầm Bình Nghiêm tặng.
Nhưng mà sau khi mở ra, nàng thấy ngọc bội lộ ra trên tờ giấy mới vô thức cầm lấy, bị nội dung trong thư dọa đến sợ ngây người.
[A Xuân tỷ tỷ, vật này là tín vật mà mưu sĩ của cha giao cho ta, nói có thể dựa vào vật này mà đến nhiều tiền trang để lấy bạc…]
Đây không phải lần đầu tiên Chu Chiêu Cảnh gửi thư cho nàng, trước đó khi nàng được phong làm huyện chủ, Ngũ hoàng tử Thuận Vương còn nhắc nhở nàng phải viết thư gửi đi.
Mỗi tháng nàng đều viết thư và gửi đồ qua. Đứa bé kia quá đáng thương, nàng không thể nào bỏ mặc được.
Nhưng không ngờ có thể nhận được một món quà to như thế.
Hắn nói đây là tín vật cha hắn để lại, hắn không biết bên trong có bao nhiêu bạc, nhưng dựa theo cách nói của mưu sĩ, đây là át chủ bài giúp hắn xoay chuyển tình thế. Chỉ là Tiêu gia phản kích vừa nhanh lại nguy hiểm, cha hắn còn chưa kịp phản kích đã rơi vào đường chế.t, nên đã giao lại vật này cho hắn. Trong thư, Chu Chiêu Cảnh nói hắn giao vật này cho Yến Thu Xuân để làm đồ cưới khi mai này nàng thành thân, hi vọng sau khi nàng gả đi sẽ không bị ức hiếp.
Hắn không cần thứ này, cha hắn hao tổn tâm trí mới đạt được, nhưng lại đổi bằng tính mệnh mấy trăm người nhà ngoại tổ của hắn, cho nên xin nàng đừng trả lại. Phong thư này kẹp trong túi được người Trầm gia đưa đến, trên đường rất an toàn.
Trước khi đến tay nàng, không có bất cứ ai biết về cái này cả.
Thư ngày trước Chu Chiêu Cảnh gửi là gửi riêng.
Nói rõ cho hắn biết đồ vật trong tay mình rất nguy hiểm, nếu như bị người ngoài biết thì có lẽ hắn sẽ bị liên lụy vào. Nhưng hắn vẫn tìm người Trầm gia gửi đến đây. Yến Thu Xuân xem hết, trong phút chốc không biết phải làm sao, muốn trả lại nhưng hắn đã nói mình không muốn nhận lại. . ngôn tình hài
Còn nữa, người đưa tín vật này cho Chu Chiêu Cảnh có lẽ có chủ ý gì đó, ví dụ như muốn lấy thân phận người bị hại vặn ngã Tiêu gia này nọ. Bây giờ hắn là kẻ yếu thế, được rất nhiều người đồng tình, làm vài chuyện gì đó có thể sẽ đẩy Tiêu gia và Xương Vương vào chỗ nguy hiểm.
Dù sao lúc trước khi Tam hoàng tử bị xử quyết là do hai phe này ra tay ác độc. Thậm chí Yến Thu Xuân không chắc thứ đồ trong tay này có thật hay không. Nàng cảm thấy mình không giải quyết được chuyện này, sau khi tự hỏi một lúc, nàng quyết định bảo Thủy Mai giúp chuẩn bị xe ngựa. Triệu Thục Hoa ở lại chiêu đãi khách đến, còn nàng sẽ đi về Tiêu gia.
Chạy đi hỏi Tiêu Hoài Nga có muốn đi không, nàng ấy từ chối vì sợ đi sẽ phải ở lại trong nhà, nàng ấy còn muốn ở đây một thời gian.