Tiêu Hoài Khang gật đầu.
Sắc mặt Yến Thu Xuân thay đổi, nàng siết chặt ngón tay.
Dựa theo cốt truyện, trận đánh này chắc qua đến nửa cuối năm sau, đây gần như là tròn một năm trước thời hạn!
Nhưng nàng đi vào thế giới này lâu như thế và rất nhiều chuyện thậm chí đã có thay đổi, Xương Vương thế lớn, Thuận Vương và Hoài Vương chờ không được cũng đúng. Hơn nữa, Tuyên Vương thành phế nhân đã không gây ảnh hưởng được cho Xương Vương. Trong khoảng thời gian này thấy Thuận Vương không phải là người muốn tranh đoạt hoàng vị, có lẽ chuyện này không phải chuyện xấu.
Bầu không khí trong phòng hơi ngưng trọng, sắc mặt Tiêu phu nhân không tốt lắm. Nhi tử đi đánh trận thì đương nhiên trong lòng bà ấy sẽ cảm thấy bất an, chỉ là Tiêu gia như thế, bà ấy không thể nào bảo nhi tử đừng đi.
Tiêu Hoài Khang thấy vậy, chuyển để tài: “A Xuân đã tới đây rồi, vậy thì cùng ăn cơm nhé?”
Yến Thu Xuân cười nói: “Vâng.”
Bên ngoài vang lên tiếng trong trẻo của bé gái: “A Xuân tỷ tỷ!”
Uyển Nhi đến rồi!!
Ánh mắt Yến Thu Xuân sáng lên, Tiêu phu nhân cũng nở nụ cười.
Đương nhiên cơm trưa sẽ được dùng trong viện của Tiêu phu nhân.
Lần trước nhóm Đông Đông được nghỉ học, nhưng vì đúng hai ngày trời mưa không ngừng nên bọn họ không đi thôn trang được. Đúng lúc này Yến Thu Xuân tới, Uyển Nhi vừa nghe nói đã chạy ngay đến bên cạnh nàng.
Từng món ăn được bưng lên, Uyển Nhi chỉ một món ăn trong đó, cười nói: “A Xuân tỷ tỷ, món này là ngon nhất đấy!”
Yến Thu Xuân nhìn thoáng qua, cũng cười nói: “Ừm, ta cũng rất thích.”
Món ăn này là khoai sọ hầm nạm bò, nạm bò có gân, thịt, mỡ dính vào thịt, so với thịt bò thì nạm bò mềm hơn. Trải qua thời gian dài đun nhừ trở nên mềm đến mức có thể tan ra trong miệng, lúc này đun trong nồi đất nên khoai sọ có vẻ mịn hơn nhiều.
Khoai sọ hơi giống khoai tây nhưng lại thơm ngọt hơn, dùng làm món ngọt cũng được, làm thức ăn thế này vẫn vô cùng ngon miệng.
Yến Thu Xuân gật đầu, Uyển Nhi lập tức cho nàng thêm thịt và khoai sọ: “Tỷ nếm thử xem?”
Trên bàn ăn, Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vân, Tiêu Hoài Khang, Tiêu Hoài Ngân nhìn qua, bọn họ đều hơi kinh ngạc. Trước kia, quan hệ giữa Uyển Nhi và nàng rất tốt nhưng không đến mức chủ động gắp thức ăn thế này. Vì chính Uyển Nhi chỉ là đứa trẻ tám tuổi, thỉnh thoảng còn cần bà v.ú giúp gắp thức ăn.
“Cảm ơn Uyển Nhi.” Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nhận lấy, thoáng nhìn qua ánh mắt bọn họ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lại còn hơi né tránh.
Từ lần trước mấy đứa nhỏ cảm thấy nàng bị bắt nạt nên đối xử với nàng khá tốt, còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ thế thôi, ai ngờ Uyển Nhi có trí nhớ lâu như thế, còn lo lắng quan tâm nàng.
Tiêu phu nhân cười cười, ra vẻ ai oán nói: “Haiz, không có ai giúp gắp thức ăn cho ta cả.”
Uyển Nhi ngẩn ngơ, vội đứng lên lần lượt gắp thức ăn cho từng người: “Nãi nãi ăn đi, Đại bá…”
Những người lớn thấy vậy dở khóc dở cười, phải nghe theo người già trẻ con, vì thế ai cũng đưa bát ra cho cô bé gắp vào.
Yến Thu Xuân cười, gắp thịt bò trong chén lên, nhẹ nhàng cắn một miếng. Thịt bò nạm đã thấm không ít nước sốt như nở rộ giữa môi nàng, nước hơi cay tràn ra, cảm giác này khác hẳn canh. Tinh bột trong khoai khiến nước sốt trở nên đặc hơn, xem ra khoai sọ đã được đun trong khoảng thời gian dài, lại còn rất mềm nữa. Dường như nước sốt có vụn khoai, nhấp một cái đã tan đi.
Sau đó nàng gắp khoai sọ lên ăn, khoai sọ này vẫn mềm như Yến Thu Xuân đoán, không cần nhai, chỉ cần đè nhẹ thì nó sẽ tan ra trong miệng. Chắc hẳn là do chọn khoai sọ non nên không có gân, cảm giác ăn vô cùng ngon.
Yến Thu Xuân ăn xong, thấy Uyển Nhi ăn miếng nạm bò thì giương mắt nhìn mình, nàng cong môi cười một tiếng: “Ngon lắm, tay nghề của đầu bếp càng ngày càng tốt!”
Uyển Nhi đang ăn thịt nên không tiện nói chuyện, chỉ có thể cười gật đầu, tỏ ý đồng ý. Có vẻ như cô bé đã mập mạp hơn chút rồi.
May mà Đại bá nói tuổi này của cô bé đang là tuổi lớn, không thì cô bé phải giảm bớt lượng cơm của mình.
Tiêu gia không có quy củ là khi ăn không được nói, lúc ăn cơm thì mọi người sẽ nói những chuyện khác.
Ví dụ như Tiêu Hoài Khang, vì thân phận và thân thể nên không tiện đi tìm Yến Thu Xuân, lúc này có cơ hội sẽ nói với nàng về đường phố mỹ thực đã mở được bao nhiêu chi nhánh rồi. Trong nội thành kinh đô chỉ có một quán, có vẻ là rất đông. Mặc dù những thành khác không đông như thế, khiến nó không quá nổi tiếng nhưng lại làm ăn rất tốt, trong thời gian ngắn có thể buôn bán thuận lợi.
Yến Thu Xuân vô dụng chỉ có thể liên tục khen ngợi: “Ca làm tốt quá!”
“Việc làm ăn có thể làm đến mức này thì quá tuyệt rồi!”
Tiêu Hoài Khang được khen nên hơi tự đắc, nụ cười không khống chế được mà cứ nhếch lên.
Yến Thu Xuân chợt nhớ ra, nói: “Đúng rồi, nếu như một quán mỹ thực ở kinh đô không đủ thì chúng ta có thể chuyển nhượng lại, rồi mở tiệm khác.”
Tiêu Hoài Khang nhíu mày, cảm thấy hứng thú: “Ý muội là thế nào?”