Đông Đông nói xong chuyện của Tiêu gia, sự chú ý cũng chuyển dời đến trên tay nàng, hiếu kỳ nói: “A Xuân tỷ đang làm gì vậy? Lại có đồ ngon sao?”
“Đúng vậy!” Yến Thu Xuân quyết đoán gật đầu.
Bình thường người ta sẽ làm lạp xưởng trong khoảng thời gian từ tháng mười một đến tháng một dương lịch, bởi vì trong ba tháng này, nhiệt độ sẽ rơi vào khoảng mười độ C, nhưng thời đại này sử dụng âm lịch, nhiệt độ thời cổ đại thấp hơn tương lai nhiều.
Tuy bây giờ mới tháng chín mà đã có thể bắt đầu làm lạp xưởng rồi. Nếu không nàng sợ sẽ không chuẩn bị lạp xưởng kịp trước khi đại quân xuất chinh.
Đông Đông làm nũng nói: “Đó là món gì vậy? Bây giờ có thể ăn được chưa?”
“Không được đâu, phải đợi mấy ngày nữa.” Yến Thu Xuân nói cho cậu bé một tin buồn, động tác trên tay vẫn không ngừng, sau khi xử lí sạch lòng lợn tươi thì cần treo lên phơi, tốt nhất là phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Không chỉ có nàng, Triệu Thục Hoa, Thủy Mai mà các nha hoàn bà bà trong thôn trang đều đến hỗ trợ, trong khoảng thời gian này nàng đã vơ vét được không ít lòng, ruột già, ruột non, những thứ này trước khi chế biến phải được cạo sạch dầu mỡ, chỉ để lại một mảnh mỏng trong suốt thì mới có thể sử dụng.
Đến bước này thì đưa đến thôn trang, sau đó Yến Thu Xuân sẽ tiến hành bước rửa sạch khử trùng lần cuối, lúc này, những chiếc vỏ màu trắng trơn đã được treo trên cột, theo làn gió nhẹ thổi qua, có một mùi tanh ẩn ẩn thoáng hiện trong không khí.
Đông Đông thở dài uể oải: “Được rồi, tạm thời không ăn được!”
Uyển Nhi đang ăn bánh cuộn, bị Đông Đông chọc cười: “Không phải nói chờ hai ngày sao, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”
Đông Đông nhăn mặt lại, nghiêm túc nói: “Thấy đồ ăn ngon đương nhiên là muốn ăn ngay, không ăn được còn phải chịu đựng, thật là khó chịu quá đi!”
Yến Thu Xuân đồng ý gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng cũng không còn cách nào, món này phải đợi thôi.”
Vừa dứt lời, nàng vỗ trán một cái, cười nói: “Nhưng có món ngon khác không cần đợi!”
“Món gì vậy?!” Hai mắt Đông Đông chợt sáng lên.
Yến Thu Xuân nói: “Nặn thịt thành chả giò!” Uyển Nhi ngừng gặm bánh, tỏ vẻ trìu mến tiến lại gần, tò mò hỏi: “Chả giò là cái gì vậy?”
Yến Thu Xuân cười nói: “Một món ăn được cuộn trong bột rồi chiên giòn, rất ngon.”
A Xuân tỷ tỷ mà nói rất ngon, vậy tất nhiên là ngon nhất, mắt hai đứa trẻ lập tức sáng lên, dưới sự chỉ dẫn của nàng, bọn trẻ đã gọi Tiêu Bình Thịnh đang nhiệt tình vắt sữa bò đến giúp mình.
Bởi vì trong đám người, sức của Tiêu Bình Thịnh là mạnh nhất.
Thật ra những món thịt viên chiên và chả giò mà Yến Thu Xuân nói tới là những món ăn mà khi còn nhỏ chỉ khi đến dịp Tết nàng mới có thể ăn, nhưng sau này cuộc sống nàng tốt hơn, món ăn đã từng quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn một lần đã thành món ăn thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm, sau đó nàng ăn đến phát ngán, đã rất lâu không thèm nhớ tới.
Ví dụ như bánh quẩy thừng, chả giò chiên, củ sen kẹp thịt,…
Nàng đến thế giới này đã được một năm, đến Tết Nguyên Đán năm ngoái nàng cũng không nghĩ tới, đương nhiên chủ yếu cũng là vì lúc ấy tất cả những món ăn ngày Tết đã có Tiêu gia an bài, đồ ăn cũng là đặc sản địa phương.
Bây giờ thì khác, nàng đang ở nhà riêng của mình, là chủ nhân của ngôi nhà này, nàng phải lo lắng mọi thứ, chỉ là khi đang nói chuyện phiếm với Đông Đông, nàng mới chợt nhớ ra. Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, để Tiêu Hoài Thanh ăn Tết vui vẻ, nàng có thể chuẩn bị trước đồ ăn cho năm mới.
Sức lực của Yến Thu Xuân có hạn nên nàng định nấu thịt viên chiên và gỏi cuốn. Trong đó thịt viên chiên là đơn giản nhất, nhân thịt là nạc mỡ cắt thành miếng nhỏ, sau đó trộn với hành, gừng, tỏi, nước tương, tinh bột, muối tiêu và các loại gia vị khác để tạo thành nhân thịt mềm có màu nâu nhạt.
Tiêu Bình Thịnh khéo léo tăng lửa, bật bếp lửa, cho vào nồi nửa lượng dầu, đợi dầu sôi lên là có thể nặn thịt viên.
Việc này cũng cần phải có kỹ năng, dùng tay sạch gắp viên thịt, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, các ngón còn lại siết chặt, thịt sẽ tự động trồi ra khỏi hình tròn, sau đó dùng muỗng xẹt qua, những viên thịt hình tròn sẽ xuất hiện trên muỗng.
Muỗng nên tráng qua nước trước một lần để thịt không dính vào muỗng, chỉ cần động nhẹ là thịt viên sẽ rơi xuống chảo dầu, dưới tiếng xèo xèo là thịt viên bị một đống bọt khí bao vây lấy. Yến Thu Xuân lại nhúng muỗng vào nước và nặn viên thịt thứ hai.
Lần lượt từng viên thịt được nặn ra từ những đầu ngón tay mảnh khảnh của Yến Thu Xuân, thao tác này thật kỳ diệu, làm cho người ta không thể giải thích được. Tiêu Bình Thịnh nhóm lửa đến phát chán, duỗi cổ hỏi: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?!”
Đông Đông còn đang cố gắng nhón chân, nghe vậy càng nhón cao hơn, nhưng Uyển Nhi lại che trước mặt cậu bé, làm cậu bé không thấy được cái gì: “Sao vậy, sao vậy?”