Yến Thu Xuân sáng mắt lên: “Thật không?”
“Thật!” Tiêu Hoài Thanh cười, thấy nàng vui như vậy, chàng dở khóc dở cười: “Là Quốc công phu nhân đấy, nàng thật sự không muốn ư?”
“Không muốn, ta không thích hợp giao lưu với mấy người đó, đại tẩu thích hợp hơn.” Yến Thu Xuân quả quyết nói, sau đó nheo mắt cười nhìn Tiêu Hoài Thanh: “Hơn nữa, sau này ngài có thể còn phải đánh trận, ta cũng sẽ luôn bận bịu, chúng ta chẳng phải sẽ không có nhiều thời gian ở bên nhau hay sao?”
Tiêu Hoài Thanh gật đầu lia lịa, cực kỳ mãn nguyện, hóa ra vẫn còn lý do này à. Đầu óc đều bị lời nói này làm cho không nghĩ ngợi được gì, có bao nhiêu người có thể hưởng vinh quang của cái chức vụ Quốc công chứ? Vậy mà nàng lại dễ dàng từ bỏ như thế.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Đúng! Nàng nói đúng!”
Yến Thu Xuân thấy chàng ngây ngô nhìn mình, có chút không tự nhiên lắm, chủ động chuyển chủ đề: “Vậy ngài bàn bạc ngày giờ với bá mẫu đi, ta chuẩn bị là được.”
“Được!”
Tiêu Hoài Thanh gật đầu, không muốn ở lại ăn cơm nữa, thức ăn ngon cũng không ngăn nổi niềm vui sướng khi định ngày thành hôn, chàng về nhà báo hỉ trước.
Cuối cùng định ngày mười lăm tháng tư.
Quả thực có chút gấp gáp, nhưng họ đã đính hôn rất lâu rồi, người ngoài còn tưởng họ đã định sẵn ngày thành hôn rồi nên không thấy gấp. Thành hôn đã định, Tiêu phu nhân đích thân đi gặp hoàng hậu xin thánh chỉ ban hôn.
Sau đó có người của Lễ bộ đến giúp đỡ. Căn bản không cần Yến Thu Xuân phải làm gì, chỉ cần an tĩnh làm một nương tử chờ gả đi là được.
Trước ngày thành hôn hai ngày, Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn đến thôn trang, tặng lễ vật cho nàng. Trong đó lễ vật của Hồng Sở Phúc vô cùng quý giá, Yến Thu Xuân muốn từ chối, nàng ấy nghiêm túc nói: “Đây là quà cảm ơn ngày đó cô nương đã nhắc nhở ta, rất xin lỗi vì lúc đó ta không chịu nghe, nhưng cũng ít nhiều nhờ lời nói của cô nương mà ta đã tránh được họa lần này. Quà này cô nương phải nhận lấy.”
Phó Minh Vãn cũng gật đầu: “Đúng đấy, không sao đâu, nhà nàng ấy nhiều đồ lắm, cứ nhận đi.”
Hồng đại nhân là Binh bộ thượng thư, cũng từng dẫn binh đánh trận, tuy bây giờ già rồi, cơ thể không khỏe mới giữ chức Binh bộ thượng thư, nhưng đã từng đánh trận chiếm được không ít món đồ tốt, Hồng Gia quả thực không thiếu thứ gì.
Yến Thu Xuân lúc này mới nhận: “Đa tạ.”
“Không cần cảm tạ, điều nên làm mà.” Hồng Sở Phúc có chút ngại ngùng cúi đầu, thấy nàng nhận quà rồi thì cười rất vui vẻ.
Ngoài hai người ra thì còn có quà của Triệu Thục Hoa, cùng với tiểu thư Thế Gia gần một năm nay luôn đến thôn trang chơi, quan hệ của Yến Thu Xuân và tiểu thư này khá tốt, thế nên đã gửi quà tới.
Không cần quà đắt tiền, chỉ cần có tấm lòng đã là rất tốt rồi. Đến hôn lễ, sáng sớm, Yến Thu Xuân đã được ma ma tiễn gả gọi dậy, chuẩn bị trang điểm, thay y phục.
Lễ nghi cổ đại rất phiền hà, nàng mệt mỏi và rất buồn ngủ nên chỉ làm từng bước một.
Người ngoài coi nàng là Quốc công phu nhân tương lai, không hề thất lễ, chuyện gì cũng nhắc nhở trước, Yến Thu Xuân không phạm sai sót, luôn ngồi vững vàng trên kiệu hoa. Ra khỏi thôn trang, đi đến Quốc công phủ, lúc kiệu hoa được đặt xuống. Ngồi lâu quá nên Yến Thu Xuân hơi tê chân.
Mọi người đều thót tim.
Sau đó nàng được ôm eo, có người đỡ lên, giọng nói trong trẻo của Tiêu Hoài Thanh vang lên bên tai: “Không khỏe ở đâu à?”
“Không sao, ngồi lâu nên tê chân thôi…” Yến Thu Xuân chột dạ giải thích, nàng ngủ cả đoạn đường, ngủ như ngất nên toàn thân đều bị tê nhức.
“Phì…” Một tiếng cười khẽ vang lên, người kia thả tay Yến Thu Xuân ra, tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh khiến nàng đỏ lựng cả mặt, lúc này may mà có khăn trùm đầu che đi sự xấu hổ của nàng.
Đoạn đường tiếp theo do Tiêu Hoài Thanh dẫn lối. Nàng được đỡ rất vững chắc, từng bước bước lên bậc thềm, đi trên thảm đỏ dài dằng dặc, đi đến nơi bái đường, lắng nghe lời chỉ bảo về hôn nhân của trưởng bối, rồi bắt đầu bái đường.
Tiếp đó, nàng được dẫn vào phòng, vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi. Người nam nhân ra ngoài chào đón quan khách, nữ nhân đợi trong phòng.
Yến Thu Xuân vui mừng, nàng cũng thấy đỡ lo lắng hơn nhiều.
Vì sợ nàng cô đơn, Uyển Nhi dẫn Đông Đông tới, Trầm Bình Nghiêm và Tiêu Bình Thịnh cũng ở Tiêu phủ, chỉ là hai đứa lớn tuổi hơn nên không thể đi vào nơi này.
Có điều, ngoại trừ Đông Đông, vẫn còn một bạn nhỏ A Hoàn ăn bận cao quý và một cậu bé Chu Chiêu Cảnh ra dáng thư sinh.
“A Xuân tỷ tỷ!” Bốn đứa trẻ khẽ gọi.
Đối diện với Yến Thu Xuân, Chu Chiêu Cảnh luôn kiệm lời ít nói cũng phải nở nụ cười xán lạn: “A Xuân tỷ tỷ, mặt tỷ đỏ quá!”
Đông Đông cũng dán mặt vào Yến Thu Xuân: “Đúng đấy! Cả người đều đỏ rực!”
Uyển Nhi chán ghét cho mỗi người một cái bạt tai: “Không được nói lung tung! Tân nương đấy! Đương nhiên là phải đỏ rồi, đẹp quá!”
Nói rồi cô bé ôm má, ngắm nhìn người trước mặt mình.
Tân nương thật đẹp biết bao!