Triệu Thục Hoa luôn mong sao mình chưa lập gia đình, tuy giờ nàng ấy vẫn có thể sống tiếp nhưng phần đời còn lại chắc chắn sẽ bị mọi người chán ghét, vì vậy khi đến gặp Yến Thu Xuân, nàng ấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng thiếu nữ nhỏ trước mắt nhìn gầy yếu, nhỏ bé yếu ớt lại mang lại cho nàng ấy cảm giác an toàn, ấm áp. Đó thực sự là sự tử tế lớn nhất với nàng ấy lúc này. Một người tốt như vậy nhất định phải hạnh phúc! Triệu Thục Hoa nói xong thì mỉm cười rồi sải bước ra ngoài.
Quả nhiên, nàng ấy đi ra ngoài không bao lâu, sự yên tĩnh trong viện chậm rãi biến mất, sau đó tân lang bị một đám người vây quanh đi tới trong viện.
Khi đến cửa, đám người Diêm Hướng vẫn vô tư ồn ào: “Tướng quân hãy mở cửa ra cho chúng ta nhìn tân nương nào!”
“Tướng quân, cho bọn ta xem phu nhân tướng quân tương lai nào!”
Tục náo hôn lễ này cũng không phải điều lạ gì nữa. Đa phần đám người này là thuộc hạ của Tiêu Hoài Thanh, đều uống rượu say nên âm lượng giọng nói có hơi lớn. Tiêu Hoài Thanh để bọn họ làm ầm ĩ ở cửa một hồi, đến lúc thấy lâu quá rồi, chàng lập tức liếc qua, Diêm Hướng là người đầu tiên im lặng, thậm chí hắn còn nấc lên một tiếng, đám người kia cũng lập tức im lặng.
“Ha ha ha…” Lôi Xuyên cười to một tiếng, cũng thu hồi lại tâm tư, kéo đám người đang đứng quanh đó: “Ha ha, chúng ta trở về đi, đây là đêm tân hôn, để tướng quân một mình đối mặt đi nào!”
“Đi thôi đi thôi…” “Được rồi ha ha, để tướng quân lại thôi.”
“Chúc tướng quân tân hôn vui vẻ ha ha ha.”
Những người đứng đầu đều lần lượt rời đi, những người ồn ào phía sau cũng không dám ồn ào nữa, họ đều im lặng rồi cũng theo sau.
Tiếng ồn ào biến mất, Yến Thu Xuân vẫn còn hơi kinh ngạc, nàng vẫn nhìn về phía cửa, chỉ thấy cửa bị đẩy ra, tân lang mặc đồ cưới màu đỏ nồng nặc mùi rượu đi vào, chàng vội vàng đóng cửa lại.
Thủy Mai cười nói: “Lục gia, nô tỳ đi lấy nước cho người lau rửa.”
“Ừ.” Tiêu Hoài Thanh gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, Yến Thu Xuân không tự nhiên né tránh ánh mắt thẳng thắn này.
Thủy Mai quay đầu chớp mắt với Yến Thu Xuân, sau đó quay người rời đi, quên đi, nàng ấy đến sau vậy. Khi Thủy Mai rời đi cũng là lúc không còn ai khác trong phòng. Yến Thu Xuân luôn để Thủy Mai đích thân chăm sóc nàng, vì vậy khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh mắt của Tiêu Hoài Thanh đã lập tức thay đổi, trông giống như gã thợ săn đang chờ đợi cơ hội.
Chàng chậm rãi bước tới, thân hình cao lớn lại gần khiến Yến Thu Xuân vô cùng hồi hộp.
Hơi thở của Yến Thu Xuân có chút căng thẳng, nàng biết mình không ngăn cản thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy, lo lắng nói: “Tránh xa thiếp một chút, người chàng toàn mùi rượu thôi!”
Một câu đó thành công đã khiến Tiêu tướng quân sững người. Tiêu Hoài Thanh đang hưng phấn vội vàng ngửi thử, đúng là có mùi rượu, lại còn khá nồng, là vì lúc nãy tiệc tối chàng bị một đám người mời rượu. A Xuân không uống rượu nhiều nên nàng chắc chắn không thích mùi này.
Chàng vội vàng lui về phía sau hai bước, sợ quấy rầy nàng, suy nghĩ một chút rồi Tiêu Hoài Thanh nhíu mày nói: “Ta đi rửa mặt.”
Yến Thu Xuân híp mắt cười: “Được, chàng đi đi.”
Tiêu Hoài Thanh cũng cười, nhưng vẫn không nhịn được, chàng rướn người vươn tay nhéo má nàng, chàng đã muốn nhéo mặt nàng từ lâu rồi, trước đây là trái với quy tắc, bây giờ thành hôn rồi thì tất nhiên là có thể.
Sau khi véo má nàng xong, Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng lùi lại và rời khỏi phòng. Yến Thu Xuân che mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang chạy như bay kia.
Cho dù là mới uống rượu xong, Tiêu Hoài Thanh cũng trông không hẳn là say lắm, sau khi ra ngoài liền phát hiện Thủy Mai đang trốn đi đun nước, thấy bóng dáng Tiêu Hoài Thanh rời đi, nàng ấy vội vàng lấy nước cho nàng rửa mặt.
Trên thực tế, tối hôm qua Yến Thu Xuân đã được bảo mẫu trong cung tắm rửa sạch sẽ, qua một ngày mệt mỏi, nàng chỉ tắm bằng bọt nước nóng cho tỉnh lại. Nàng thay bộ đồ ngủ màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp giờ còn có chút ửng hồng.
Tiêu Hoài Thanh ngồi trên chiếc giường màu đỏ, chàng đã tắm rửa xong, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có hơi nóng.
Tình cờ là Yến Thu Xuân đi ngang qua Tiêu Hoài Thanh. Tiêu Hoài Thanh ngập ngừng vươn tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn dưới lớp áo ngủ màu đỏ của nàng, lần này không bị từ chối, hai mắt Tiêu Hoài Thanh lập tức sáng lên, đi theo sau lưng nàng, chăm chú nói: “Hôm nay nàng có mệt không? Ta xoa bóp cho nàng nhé?”
Yến Thu Xuân thực sự rất mệt mỏi, vì vậy nàng lập tức gật đầu: “Được.”
Giây tiếp theo, cơ thể nàng trở nên nhẹ bẫng, Yến Thu Xuân được Tiêu Hoài Thanh bế lên. Cả căn phòng màu đỏ khiến nàng choáng váng, sau đó nàng cũng không còn nhớ Tiêu Hoài Thanh có xoa bóp cho nàng hay không nữa…
Cuộc sống sau khi kết hôn thực sự giống như Yến Thu Xuân tưởng tượng. Tuy thân phận đã thay đổi nhưng cuộc sống của nàng cũng không có gì khác biệt lắm. Thậm chí, vì Tiêu Hoài Thanh quyết định từ bỏ chức Trấn quốc công, chỉ làm tướng quân nên Tiêu gia luôn áy náy với nàng, lúc đầu Tiêu phu nhân cũng không đồng ý.
Tiêu gia trước nay chưa chính thức giao lại chức Trấn quốc công bao giờ, bởi vì phụ thân, huynh trưởng và tỷ phu của Tiêu Hoài Thanh không báo thù, bây giờ địch nhân đã chế.t, báo thù xong mới mở đường để báo hiếu tổ tiên, giờ lại muốn thay người là nghĩa lý gì?