“Vừa ngửi hương vị này, ta đã biết những bằng hữu kia không hề lừa gạt ta, Ngọc Nương, ngươi đã tin ta chưa? Hiện tại đã biết ta thương ngươi tới mức nào chưa?”
“Hừ, phải nếm thử mới biết được chứ.”
Nữ nhân đó lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá. Lê Giang vẫn đang đứng bên cạnh, vội vàng nhắc nhở nàng chấm thịt cá vào nước chấm sẽ ngon hơn.
Nàng ta cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng nếm thử. Kết quả vừa ăn được một miếng, hai mắt đã phát sáng, sau đó còn vui vẻ gắp thêm vài miếng nữa.
“Món này thơm quá đi mất!”
Thời đại này, hầu hết mọi người đều ăn cá hấp, nói thật, trong suy nghĩ của bọn họ, bất kể con cá gì khi hấp lên cũng có hương vị chẳng khác nhau là mấy. Nhưng đĩa cá hấp này lại có hương vị hoàn toàn khác.
Ngọc Nương rất vừa lòng, nàng ta vừa lòng, tự nhiên Ngũ Đại Khuê cũng rất vui vẻ. Lúc gần đi, hắn ta còn giả vờ ném năm đồng bối lên mặt bàn xem như tiền thưởng.
Lê Giang cực kỳ sảng khoái nhận tiền, có tiền không lấy chính là thằng ngốc.
Tuy tên Ngũ Đại Khuê này không phải người tốt, nhưng hôm nay hắn ta lại làm được một chuyện tốt, cũng nhờ hắn mà ngày hôm nay Lê gia bọn họ bỗng dưng kiếm lời được tới mấy trăm đồng bối.
Quan thị cầm một ngân bối kia, trong lòng lại không vui vẻ lắm.
Trước kia đúng là Ngũ Đại Khuê đó hay khinh thường người khác, nhưng hắn ta cũng từng rất yêu thương Kiều thị. Từ khi có nhi tử, cứ cách ngày hắn ta lại mua đồ ngon mang về nhà.
Tới giai đoạn hắn ta ít trở về, mọi người đều tưởng nguyên nhân tại hoàn cảnh Kiều thị sinh tứ oa, ai ngờ đâu, thực chất lòng tên nam nhân kia đã sớm hướng về nơi khác, hắn ta đã có nữ nhân ở bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Ở nông thôn, hầu hết những nam nhân đều sống chung với thê tử nhà mình tới già, đa phần chưa bao giờ xảy ra chuyện nạp thêm thiếp thất.
Thế nhưng trên đời, những kẻ có tiền lại sinh ra lắm vấn đề phức tạp, trong suy nghĩ của bọn họ, nếu không nạp một, hai thê thiếp, sẽ không thể hiện được địa vị của mình.
Hiện giờ, nhà bọn họ đã bắt đầu kiếm được tiền, hôm qua bận rộn như vậy cũng kiếm được rất nhiều tiền. Hoàn cảnh như vậy, phu quân, hắn…… Không không không, sẽ không. Hai người đã bên nhau gần 25 năm rồi, hắn không phải loại người như vậy.
Quan thị cúi đầu ngồi trước bệ bếp, nhưng Lê Tường quá bận rộn không chú ý tới cảm xúc của bà ấy.
Người một nhà bận rộn mãi đến tận buổi chiều, khách nhân trong quán mới thưa thớt dần.
Chẳng qua tới xẩm tối, người lại đông lên. Cho nên mọi người phải nhân lúc vắng khách ăn xong bữa tối, cũng tranh thủ khoảng thời gian này dọn dẹp mọi thứ trong phòng bếp, sau đó kiểm kê xem loại nguyên liệu nào thiếu thì nhanh chóng chạy ra chợ bán thức ăn mua về cho đủ.
Những việc này Lê Tường đều giao cho phụ thân của nàng, thân thể hắn khoẻ mạnh, cõng mấy chục cân nguyên liệu là chuyện vô cùng đơn giản. Hơn nữa hắn tính toán rất lợi hại, biểu tỷ không cách nào so sánh được với hắn.
Tuy tốc độ học biết chữ của biểu tỷ rất nhanh nhưng toán học lại hơi kém một chút. Nếu tính những khoản nhỏ nhặt như từng chén mì một thì nàng ấy làm được, nhưng bảo nàng ấy tính gộp mấy chén mì lại thêm vài bát sủi cảo, chắc chắn nàng ấy sẽ ngơ ngẩn hồi lâu không ra nổi kết quả. Cũng vì nguyên nhân này, cho nên tạm thời nàng chỉ có thể cho nàng ấy làm việc trong bếp.
Lê Tường lau chùi xong bệ bếp, lập tức thẳng lưng lên xoa xoa hai bên eo, cái dư vị vừa mỏi vừa tê này chẳng dễ chịu chút nào.
Một ngày, nàng không chỉ có việc khua muỗng nấu nướng đồ ăn, khi quá bận rộn nàng cũng phải kiêm cả việc cán vỏ sủi cảo, trộn nhân bánh….
So với nàng, biểu tỷ còn bận rộn hơn, nàng ấy không chỉ đảm nhiệm công đoạn làm vỏ bánh, gói sủi cảo… còn phải để ý tới chuyện đi múc nước, rửa chén.