“Đâu có! Ta không có chút cảm tình nào với Kiều thị kia. Chỉ là tam nhi tử kia dù sao cũng là mầm mống của ta, hiện giờ hắn lại có tôn nhi, mỗi tháng tốt xấu gì ta cũng nên thể hiện một chút.”
Đưa ra lý do này chẳng khác nào một lần nữa vòng lại điểm ban đầu.
Ngọc Nương dừng một chút nghi hoặc nói: “Không phải ngươi có bốn nhi tử lận sao?”
Ngũ Đại Khuê lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
“Trước nay ta đều không đặt lão tứ vào trong mắt, hắn chẳng phải thứ may mắn gì, nhìn thấy chỉ thêm phiền. Ngày nào cũng cái vẻ mặt âm u, lì lợm, chẳng biết ngày sau sẽ ra cái bộ dạng gì. Thôi, không đề cập tới hắn nữa, càng nói càng mất hứng.”
Hai người ôm nhau bước vào sân.
Mà giờ này khắc này, Ngũ Thừa Phong- người bị phụ thân ruột thịt chê bai không đáng một đồng, đang mặc một thân kính trang, tóc buộc cao cao, bên hông đeo một thanh bội đao, khí khái mười phần, y chang một thiếu hiệp giang hồ.
Lúc này sắc trời đã chìm dần vào đêm tối, những sạp bán hàng rong quanh phố đều bắt đầu thu dọn trở về.
Vốn dĩ hắn muốn đi theo một vị huynh đệ trở lại khách điếm nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao lại bị một chuỗi vòng tay bằng vỏ sò nhỏ bé trên cái sạp ven đường hấp dẫn.
Cho dù trời đã nhá nhem, đường phố tối tăm, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy chuỗi vòng tay trong suốt, sáng bóng kia. Dường như những cô nương đặc biệt yêu thích loại vòng tay nhỏ nhắn xinh đẹp này?
Hai ngày nữa hắn sẽ trở về thành An Lăng, những huynh đệ khác đều tự chọn lễ vật, mang đặc sản mua về cho người nhà, chỉ có một mình hắn, túi tiền bao kín, chẳng cần thiết phải nhớ tới ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Nhưng hắn lại động tâm trước chuỗi vòng tay nhỏ này, bỗng dưng muốn mua về cho tiểu nha đầu Lê gia kia.
Lúc gần đi, nàng tặng hắn mấy cái bánh bao đó, thế nhưng lại thay hắn kéo về không ít hảo cảm từ những người xung quanh.
Nói cách khác, không có mấy cái bánh bao đó, hắn muốn trộn lẫn trong đám huynh đệ tiêu cục này, phải cần thêm không ít thời gian nữa. Còn lần trước, thời điểm sinh nhật hắn, nàng làm cho hắn chén cơm trộn kia, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in dư vị hồi đó, cũng coi như một chút hồi ức tốt đẹp trong khoảng thời gian mười mấy năm gian khổ trước kia.
“Tiểu huynh đệ, thấy chuỗi vòng tay này đẹp ư? Ta sắp sửa dọn sạp rồi, nếu ngươi muốn, ta bán rẻ cho ngươi một chút nhé?”
Ông chủ hàng rất hào phóng đưa chuỗi vòng tay vỏ sò cho Ngũ Thừa Phong, còn bảo hắn cứ nhìn rõ ràng hơn chút nữa.
“Chuỗi vòng tay này được làm từ những chiếc vỏ sò xinh đẹp nhất do những cô nương trên bờ biển của chúng ta lựa đi lựa lại mới chọn ra được đó. Đeo lên tay vừa đẹp vừa mới mẻ, đã vậy, mỗi một chuỗi đều có hình dạng có một không hai, là thứ các tiểu cô nương thích nhất. Thế nhưng giá một chuỗi không hề đắt, chỉ có hai mươi đồng bối. Bởi vì ta sắp dọn sạp, lại gặp đúng ngươi ở đây, coi như ưu đãi bán cho ngươi với giá mười tám, một mức giá cực kỳ chân thành.”
Mười tám đồng bối, chính là phí tiêu dùng bốn, năm ngày đối với một kẻ tiết kiệm tới mức keo kiệt như Ngũ Thừa Phong, nhưng nhìn chuỗi vòng tay vỏ sò xinh đẹp trên tay, lại tưởng tượng ra vẻ mặt vui sướng của tiểu nha đầu Lê gia khi được tặng, không hiểu sao hắn lại tự dặn với lòng mình là bỏ tiền ra cũng xứng đáng lắm.
“Ta muốn mua chiếc vòng này.”
Ngũ Thừa Phong trực tiếp đưa tay nhét chuỗi vòng kia vào trong ngực, sau đó nhanh nhẹn thanh toán tiền cho ông chủ bán hàng.
Trên đường trở về khách điếm, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề. Rất nhanh thôi bản thân hắn sẽ trở về, nhưng không biết sau khi nha đầu Lê gia kia bán đi công thức làm bánh bao, nàng có thể tiếp tục xuất hiện ở trong thành nữa không. Chẳng lẽ hắn còn phải quay về thôn tìm nàng?