Còn món lát củ sen ngâm nước cam, ngâm đủ lâu rồi chỉ cần lấy ra rưới lên một chút mật ong là được.
“Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi ghé sát tai lại đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Thanh Chi chớp chớp mắt, ghé sát tai qua.
“Đã nhớ kỹ chưa? Đến lúc đó đừng nói sai nha.”
“Nhớ kỹ rồi, ngươi cứ yên tâm đi, trí nhớ của ta tốt lắm! Đầu tiên là mang bốn món ăn lạnh này lên đúng không, tới tới tới, bưng đồ ăn lên sảnh ngoài đi. Nhớ kỹ, đưa đến bốn cái bàn bên sảnh ngoài kia, đừng đưa nhầm nơi!”
Mấy tiểu đệ tử bưng thức ăn đồng thời đáp lời nàng ấy, sau đó bọn họ lần lượt bưng đồ ăn rời khỏi phòng bếp. Thanh Chi cũng theo bọn họ rời đi.
Những người ngồi ở sảnh ngoài đều là thân thích trong tộc của Liễu gia, cả khách hàng lớn thường xuyên mua bán cùng thiếu gia Liễu gia nữa.
Một đám người đều là tinh anh, nhân lúc chưa bắt đầu nhập tiệc, bọn họ đã bắt đầu bắt chuyện với nhau.
Giờ phút này Liễu phu nhân đang có chút nhàm chán, nàng ấy ngồi cạnh một đống những bảy đại cô tám dì cả cả năm chẳng gặp nhau được một lần, chủ đề nói chuyện cũng chẳng ăn nhập gì với nhau.
Miễn cưỡng lắm mới đợi được đến khi thanh âm của Thanh Chi kêu truyền tới, cũng là lúc món ăn bắt đầu dọn lên bàn, nàng ấy mới lên tinh thần được một chút.
“Mùi thơm quá!”
“Ai?! Những món đồ ăn này nhìn lạ quá, ta chưa từng thấy bao giờ! Thanh Chi cô nương, đây là món gì vậy?”
Một vị phu nhân trong đám họ hàng thân thích của Liễu gia chỉ vào món rau trộn thịt gà xé hỏi.
“Nghe nói tên nó là Cát Tường Như Ý, cũng chính là rau trộn thịt gà xé vị cay.”
Vừa nghe tới vị cay, có hai người đang muốn nếm đã lập tức dập tắt ý tưởng.
“Tên thật hay, rất may mắn. Vậy món kia tên là gì?”
Thanh Chi nhìn lên, là đĩa củ sen lát kia, nghĩ đến những lời Lê Tường đã dặn dò, nàng ấy lập tức trả lời: “Món này tên là Giai Ngẫu Thiên Thành(), công thức chính là dùng nước cam ngâm củ sen lát lại thêm mật ong, có vị ngọt thanh mát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
(
)Trời sinh một cặp
Những món còn lại không cần những vị phu nhân lên tiếng hỏi, nàng ấy đã tự giới thiệu luôn.
“Món này tên là Kim Ngọc Mãn Đường, là món thịt hấp chiên, không cay. Món này tên là Điềm Điềm Mật Mật, là dùng bột kê bọc đậu đỏ nghiền, viên tròn lại mang đi hấp chín sau đó để nguội, có vị thơm ngọt.”
“Không tồi không tồi, người trong phòng bếp nhà Hoài ca thật có tâm.”
Đôi mắt Liễu phu nhân cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào đĩa củ sen lát và viên bột kê, chỉ chờ cô tổ mẫu có địa vị cao nhất trong tộc động đũa, nàng ấy sẽ lập tức gắp chúng ngay.
Ngay cả Thanh Chi khi nhìn thấy bộ dáng gấp không chờ nổi của nàng ấy cũng nhịn không được đỏ mặt.
Phu nhân ơi, tốt xấu gì ngươi cũng là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, mau mau kìm nén một chút đi!
Liễu Kiền hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của Thanh Chi, nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đũa của cô tổ mẫu.
Cô tổ mẫu đã lớn tuổi, bà không hề chú ý tới món củ sen lát và thịt gà xé, khẳng định bà sẽ ăn món Điềm Điềm Mật Mật kia trước.
Sự thật cũng đúng như những gì Liễu Kiều suy đoán, nha hoàn phía sau Liễu lão phu nhân đã gắp cho bà ấy món viên tròn bột kê kia. Mắt thấy cô tổ mẫu với địa vị cao nhất trong tộc đã động đũa, người trên bàn cũng lần lượt khởi động.
Liễu Kiều gắp cho mình món Kim Ngọc Mãn Đường gần nhất.
Tuy đây không phải món ngọt hợp khẩu vị của nàng ấy nhất, nhưng nàng ấy cực kỳ tin tưởng vào tay nghề của Lê Tường.
Người cùng bàn có khá nhiều người chọn món thịt hấp chiên, cơ hồ là các nàng cùng đồng thời bỏ chúng nó vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, răng rắc răng rắc, lớp da giòn bên ngoài liên tiếp vang lên thanh âm vụn vỡ vui tai.
“A! Món Kim Ngọc Mãn Đường này ngoài giòn trong mềm, hương vị không tệ nha!”