“Trời đất ơi……” Quan Thúy Nhi hít hà một hơi.
Nàng ấy chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngân bối như vậy!
Lê Tường cắn môi, nàng đếm từng cái từng cái một, trên mặt không nhìn ra kích động, nhưng đôi tay lại hơi run rẩy. Thật nhiều thật nhiều tiền nha!
Trời ơi… tửu lâu của nàng ơi!
“64, 65…… 66! Tổng cộng 66 ngân bối! Thiếu phu nhân ra tay đúng là hào phóng.”
Trong mắt Quan Thúy Nhi đều là vẻ cực kỳ hâm mộ chứ không hề có chút ghen ghét nào. Trong suy nghĩ của nàng ấy, biểu muội xứng đáng có được tất cả những thứ này. Lại nói, tất cả những món ăn từ phòng bếp hôm nay, trừ nàng ra không còn bất cứ ai làm được.
“À, biểu tỷ, hôm nay hai chúng ta cùng nhau làm việc, cho ngươi mười ngân bối này.”
“Không không không, ta không thể cầm được, ta sao có thể cầm được chứ? Ta chỉ giúp vài việc lặt vặt, ta đâu làm được gì nhiều, không thể nhận được đâu!”
Lê Tường nhìn biểu tỷ đang hoảng sợ rúc vào trong ổ chăn, có cảm giác muốn dở khóc dở cười. Nàng cũng biết là biểu tỷ không muốn nhận, vì vậy mới lấy một chút cho nàng ấy thôi.
“Sao lại không nhận? Không có ngươi hỗ trợ, chắc chắn ta sẽ luống cuống tay chân. Lại nói, người của Liễu trạch kia biết ủ bột ư? Biết ta muốn làm sủi cảo có hình dạng như thế nào ư? Bởi vậy, không có ngươi hỗ trợ chắc chắn ta còn phải mất thêm nửa canh giờ nữa mới có thể hoàn thành mười sáu món đồ ăn kia. Nếu vậy, chắc chắn sẽ chậm trễ buổi tiệc của người ta. Thêm nữa, chỉ là mười ngân bối thôi mà, đâu phải chia cho ngươi một nửa, ngươi ngại cái gì nào?”
Một người không chịu nhận, một người cố gắng cho, kết quả Quan Thúy Nhi vẫn không có cách nào để từ chối Lê Tường, cuối cùng nàng ấy vẫn phải nhận mười ngân bối đó.
Chẳng qua, nàng ấy lập tức trả lại cho Lê Tường tám ngân bối, bởi vì lúc trước nàng ấy mượn tiền của một nhà cô cô xem bệnh cho nương, vừa vặn là tám ngân bối.
Lê Tường chẳng còn cách nào với nàng ấy nữa, đành phải thu lại. Bằng không đêm nay chắc chắn hai tỷ muội nhà nàng không cách nào yên bình chìm vào giấc ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Sáng sớm hôm sau, hai người đều vô cùng mệt mỏi, nên dậy muộn hơn mọi ngày một chút. Thời điểm hai người xuống lầu, người lấy món thịt của Bạch gia đã tới, Lê Giang đang múc thịt hầm từ trong nồi ra, gần như hắn đã múc xong hết rồi.
“Phụ mẫu, tại sao hai người không gọi chúng ta dậy?”
“Bây giờ cửa hàng chúng ta đã mở cửa đâu, cũng chẳng có việc gì hết, hai người các ngươi đã vất vả cả ngày hôm qua rồi, cần ngủ nhiều thêm một chút.”
Lê Giang vớt xong mấy miếng thịt cuối cùng, sau đó giúp đỡ người kia cùng mang lên xe đẩy. Tiếp đó hắn nhận tiền rồi đưa hết cho nữ nhi.
Từ lúc mở cửa hàng tới giờ, hắn chưa từng muốn một chút tiền nào, cũng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy rất yên tâm với nữ nhi của mình, còn có một loại cảm giác kiên định muốn đưa tất cả tiền bạc cho nữ nhi quản lý.
Đương nhiên, những khoản tiền lớn trong nhà phải giao vào tay tức phụ của hắn mới được.
Quan thị thấy bọn họ gần như đã hoàn thành công việc rồi, bà mới vội vàng bưng nồi cháo đã nấu xong lên bàn cho người một nhà ăn cơm sáng. Cơm nước xong xuôi lại là công tác mua sắm các loại đồ ăn và thịt như thường lệ.
Bởi vì hôm qua Lê Tường đã nhận lời hôm nay sẽ bớt chút thời gian đi qua tiệm sách, còn muốn làm một chút thức ăn mang qua đó nữa, cho nên nhà bọn họ cầm mua thêm chút thịt lưng.
Buổi chiều có ít khách nhân, thừa dịp này nàng bỏ nồi lên nấu.
Thịt lưng tươi ngon đều được cắt thành từng mảnh nhỏ có hình dạng ngón tay. Ngay lúc sáng chúng đã được ướp chung với hạt tiêu, bột tiêu xay, rượu, gia vị và nước tương, tới bây giờ hương vị đã cực kỳ vừa vặn.
Thịt là một nửa linh hồn của món thịt hấp, và một nửa linh hồn còn lại chính là bột nhão.