“Chẳng lẽ bà ngoại của ngươi còn có thể thời thời khắc khắc ngồi xổm chờ ở nhà chúng ta sao?”
Lê Giang không hề nghĩ tới, câu nói của hắn lại trở thành một lời tiên tri.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lê Giang đưa Quan Thúy Nhi theo trở lại nhà của mình, hai người đã nhìn thấy một đám người đang ngồi trong phòng kia. Hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã không thể nói nên lời.
“Trời ơi! Nữ tế và tôn nữ của ta đã trở lại rồi!”
Bà Quan cười cực kỳ hiền từ, hoàn toàn không thấy bộ dáng chanh chua trước đây không lâu.
“Sao không thấy Tuệ Nhi nhà ta? Tương nha đầu đâu?”
Lê Giang không thèm chú ý tới bà ta, hắn trực tiếp kéo Quan Phúc ra bên ngoài.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tỷ phu…… Haizzz! Ta không còn cách nào khác. Mấy ngày trước đây, không biết tại sao mà đại tẩu qua đây, còn bắt gặp đúng lúc chúng ta đang ăn cơm. Nói chúng ta chưa phân tiền, thế mà có ngô để ăn khẳng định là trộm rồi. Ta chỉ có thể nói là tìm người khác mượn tiền mua. Kết quả ngày hôm sau nàng lập tức mang nương của ta đến, nói là ở tạm đây, giúp đỡ chăm sóc tức phụ của ta. Rồi cứ thế ở đây ăn uống, nhưng không chịu đi.”
Lê Giang: “……”
“Vậy tiền của ngươi sẽ không……”
“Không có không có, vẫn còn! Ta cất rất cẩn thận rồi!”
Quan Phúc biết rõ lão nương và ca ca nhà mình là cái dạng người gì, hiện giờ đã phân gia, tự nhiên hắn cũng hiểu được đạo lý là phải đề phòng bọn họ. Chẳng qua, nhà này cũng là nhà của tỷ tỷ và tỷ phu, kể cả khi hắn muốn lên tiếng đuổi người cũng là chuyện danh không chính ngôn không thuận, còn vác thêm cái tội danh bất hiếu lên người. Vì vậy, chẳng còn cách nào khác, cũng chỉ có thể nhịn xuống trước.
“Tỷ phu…… Ngươi xem, nên xử lý chuyện này….”
Lê Giang xua xua tay, sau đó trưng ra khuôn mặt nặng nề đi vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
“Đại Giang à……”
Bà Quan mới há miệng, đã bị Lê Giang cắt ngang.
“Hiện tại, lập tức, lập tức bước ra khỏi nhà ta.”
“Hả! Ngươi nói cái gì chứ! Ai cho ngươi nói chuyện với người bề trên như vậy?! Nơi này cũng chẳng phải của một mình ngươi, còn có phần của nữ nhi nhà ta nữa. Mẹ vợ ngươi chỉ tới ở tạm mấy ngày, ngươi đã tỏ vẻ ghét bỏ đuổi ta đi như vậy, ngươi cũng không sợ bị người ta đ.â.m xuyên xương sống sao!”
Cảm xúc của bà Quan dần dần trở nên kích động, bộ dáng hiền lành cố gắng bày ra hồi nãy cũng trở nên khắc nghiệt, sau đó bà ta còn hùng hùng hổ hổ phun thẳng nước miếng ra.
Lê Giang theo bản năng lui lại phía sau một bước, nhưng hắn không hề có ý định thỏa hiệp.
“Lấy chồng phải theo chồng. Kể cả khi Tuệ Nương có mặt ở chỗ này, nàng cũng phải nghe ta. Hiện tại ngươi mau chóng trở về đi, nhà của ta còn phải cho người khác thuê, không tiện cho ngươi ở lại nơi này.”
“Ngươi muốn cho ai thuê?”
Bà Quan hồ nghi nhìn nhìn nhị nhi tử, bà ta đang tính toán nếu nữ tế mở miệng nói cho nhị nhi tử nhà bà ta thuê, bà ta sẽ tiếp tục ở lại nơi này.
Nói thật ra, căn phòng này, cả mấy cái giường nhà nữ nhi của bà ta nữa, đều rách nát cả rồi, nhưng hơn ở cái là rộng rãi, thoáng đãng, hơn nữa, chẳng cần làm gì cũng có đồ ăn. So với ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ, hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Lê Giang cũng hiểu suy nghĩ của bà ta, chắc chắn trong loại tình huống này một nhà tiểu cữu tử không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa. Mấy người bọn họ làm sao có thể so độ mặt dày vô sỉ với người một nhà kia.
“Ta muốn cho một huynh đệ bắt cá thuê, buổi chiều hắn sẽ lại đây. Nhạc mẫu, nếu ngươi thật sự không chịu đi, vậy cũng được. Hắn là một hán tử độc thân, chắc chắn không sao cả, chỉ cần nhạc mẫu ngươi không sợ người ta truyền tin đồn nhảm nhí thì ngươi cứ ở đây.”
“Ngươi!!”
Bà Quan tức giận vô cùng, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì bà ta chỉ cho rằng nữ tế tức giận nên nói vậy thôi.