Từ bao nhiêu năm về trước, bà ta đã nhìn ra rồi, lão tứ kia chính là tên không có tiền đồ nhất.
“Ồ! Xem ra các ngươi đang tính toán muốn quỵt nợ hả? Thế là không được rồi, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên, kể cả khi bẩm báo quan phủ, cũng là chúng ta có lý. Lão thái bà, nếu ngươi lấy không ra tiền vậy khuê nữ này của ngươi ……”
Trúc Thất vừa nói được một nửa, sắc mặt Ngũ Tiểu Mỹ kia đã đại biến, nàng ta run rẩy không ngừng, sau đó nắm lấy tay nương của mình, lắc lư liên hồi.
“Nương! Ngươi mang tiền cho bọn họ đi! Nương!!”
Thanh âm sắc nhọn kia đã khơi gợi lên cảm xúc mặt trái trong lòng Kiều thị. Bà ta hét lên một tiếng sau đó trực tiếp bổ nhào vào trước mặt Ngũ Thừa Phong, tiếp theo vừa cào vừa cấu hắn. Bộ dáng bà ta bây giờ không khác gì một con mụ điên.
“Tại sao ngươi không c.h.ế.t đi! Khốn nạn, thối tha, đồ hố phân, nhẽ ra lúc trước ta không nên sinh ra các loại mặt hàng như ngươi! ×&%¥#@……”
Liên tiếp những lời mắng chửi khó nghe vang lên bên trong sân, Trúc Thất nhìn trên mặt Ngũ Thừa Phong đã thêm vài vết thương mới, suy cho cùng hắn vẫn là cố chủ, nên liền giải vây cho hắn.
“Đủ rồi! Muốn đánh thì đưa tiền đây, xong lôi người vào trong nhà mà đánh!”
Trúc Thất tiện tay đập vỡ một cái bình gốm, ầm một tiếng, bình nát, trứng muối bên trong cũng nát, đổ lênh láng ra đầy đất.
Kiều thị hô một tiếng nhào qua, lần này bà ta thật sự rơi lệ rồi, bà ta đau lòng muốn c.h.ế.t rồi.
“Ta không có tiền!!”
“Không có tiền thì có đất, có nhà, có khuê nữ, 50 ngân bối nhanh nhanh lấy ra đây. Ta không cần biết nhà các ngươi xử lý thế nào, ta chỉ biết hôm nay chúng ta nhất định phải có được khoản tiền này.”
Trúc Thất mang ra một cái ghế dựa, sau đó nghênh ngang ngồi trong sân.
Lúc này bên ngoài đã có không ít người tới xem náo nhiệt, chỉ là khi nghe thấy chuyện nợ nần tranh cãi, một đám bọn họ cũng không dám đi vào quá gần.
Chủ yếu cũng vì ngày thường Kiều thị bị quá nhiều người ghét, hầu hết bọn họ đều ước nhìn thấy bà ta chịu thiệt thòi.
Ngũ Thừa Phong cân nhắc thời gian đã hoàn hảo rồi, lúc này hắn mới ‘sợ hãi’ mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
“Nương, ngươi cứ giúp ta một phen, giúp ta trả số tiền này đi. Về sau ta khẳng định sẽ thành thành thật thật kiếm tiền trả lại cho ngươi.”
“Phi! Lão nương không có phúc tiêu tiền của ngươi! Lúc ngươi vay tiền, tại sao không nghĩ tới ta? Thằng khốn nạn, thứ không biết xấu hổ, còn dám đưa mấy tên khốn kia tới đây!”
Kiều thị cực kì tức giận, không chỉ vì lão tứ có gan dám vay tiền bên ngoài, bà ta còn giận hơn vì hắn mượn xong rồi nhưng không mang về nhà một xu nào.
“Tiền này là Ngũ Lão Tứ mượn các ngươi rồi tự mình tiêu xài, các ngươi tìm hắn đòi tiền đi, dù sao nhà ta cũng không có tiền!”
Gào thét xong một hồi, sau đó hai mẫu nữ nhà bà ta ôm đầu khóc rống, thoạt nhìn còn rất đáng thương.
Nhưng hiển nhiên Trúc Thất không để mình bị mấy người này xoay vòng vòng, hắn lại xoay người tìm được một cái bình gốm trong sân, loảng xoảng lại đập nát.
“Đừng!!!”
Quả thực trong lòng Kiều thị lúc này đang nhỏ máu, hai bình đó đều là bà ta lén lút trộm từng quả trứng gà trứng vịt của những nhà xung quanh, bà ta tích cóp được chừng đó đâu có dễ dàng?
“Nếu hôm nay nhà các ngươi không mang tiền ra, chúng ta sẽ làm như vậy, thấy cái gì là đập cái đó, khoản tiền này sẽ được trừ trong con số 50 ngân bối kia. Chẳng qua ta để ý rồi, có đập cả nhà ngươi cũng không đáng mấy cái ngân bối đâu.”
“Ha ha ha ha ha……”
Ba nam nhân khác cũng rất nể tình hắn, cười theo một trận.
“Làm gì vậy?”
Lão thôn trưởng nhận được tin chạy đến.
Hai mắt Kiều thị sáng ngời lập tức càng thêm lớn tiếng khóc thét lên.
“Lão thôn trưởng ơi! Trong nhà ta sinh ra một tên nghiệp chướng! Hắn không cho ta đường sống nữa rồi!”