“Được, các ngươi đã nghe thấy hết rồi. Ta và tên nghiệp chướng này đã đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, về sau chuyện của hắn không có liên quan tới ta! Nếu các ngươi còn dám đụng đến đồ đạc trong nhà ta, ta sẽ báo quan ngay lập tức!”
Trúc Thất nghẹn cười, nhưng trên mặt hắn lại biểu hiện ra bộ dáng buồn bực, đành phải từ bỏ, sau đó hắn kéo Ngũ Thừa Phong trở về trên thuyền.
“Diễn màn kịch này mệt thật!”
“Có tiền đó, mệt cái gì mà mệt?”
Ngũ Thừa Phong lấy túi tiền ra, chia cho mỗi người bọn họ một trăm đồng bối.
“Uy, vừa rồi ngươi không nghe lão thôn trưởng nói sao? Ngày mai mới trình lên phủ nha, sau đó phủ nha mới tách hộ tịch của ngươi ra ngoài. Ngươi trả tiền cho chúng ta sớm như vậy, không sợ sẽ xảy ra biến cố gì ư?”
“Ngươi cho rằng bà ta sẽ hối hận?” Ngũ Thừa Phong cười lắc lắc đầu: “Bà ta sẽ không đâu.”
Kể cả khi trong số đám người của Ngũ gia kia có kẻ thông minh, nhận ra điều gì đó không hợp lý, hắn cũng sẽ làm cho bọn họ không còn thời gian để mà đi tìm tòi nghiên cứu.
“Trúc Thất, ở lại thêm chút giúp ta diễn một màn kịch nữa đi.”
Trúc Thất: “……”
Ba mươi phút sau, ngay bến tàu ở trấn trên.
“Nhìn thấy không? Ở bên kia có một con thuyền, ngươi dùng 30 đồng bối bảo hắn cho quá giang qua lại một cái, chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Sau đó, chỉ cần nói lại một lần những điều ta vừa dặn ngươi là được.”
Con thuyền Ngũ Thừa Phong vừa chỉ thuộc sở hữu của đệ đệ nhà mẹ đẻ Kiều thị, chỉ cần Trúc Thất đưa người lên trên thuyền sau đó nói ra chuyện của Ngũ Đại Khuê, chắc chắn chưa tới chiều tối, Kiều thị đã biết được. Muộn nhất là tới buổi sáng ngày mai, Kiều thị tuyệt đối sẽ mang theo người cả nhà kéo đến trong thành, cho Ngũ Đại Khuê kia một kinh hỉ.
Ha hả, chỉ cần nghĩ tới khung cảnh đầy kích thích đó hắn đã cảm thấy nóng cả người rồi.
“Được rồi, ta đã nhớ kỹ, để cho ta và Nhị Sinh qua bên đó đi. Nhà ngươi có quá nhiều chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Trúc Thất ghét bỏ vô cùng. Trước khi nhúng tay vào vở kịch của Ngũ Thừa Phong hắn còn ao ước có một gia đình, nhưng tới bây giờ, hắn đã đổi ý, làm người cô đơn như hắn vẫn tốt hơn nhiều.
Hắn và Nhị Sinh dựa theo miêu tả của Ngũ Thừa Phong đã tìm được con thuyền đánh cá kia, vừa nghe bọn họ chi 30 đồng bối chỉ để quá giang qua lại một cái, chủ thuyền Kiều Hữu Tài lập tức nhận lời.
Thuyền đánh cá vừa rời bờ, hai người đã vào vai diễn.
“Thất ca, nghe nói đại chưởng quầy phường vải Lộ thị của các ngươi lập tức được điều vào trong thành rồi, thế đã chọn được chưởng quầy mới chưa? Ngươi có cơ hội đó không?”
“Ta vừa công tác được mấy năm, bõ bèn gì, chắc chắn cái ghế đó không có chỗ cho ta đâu. Muốn làm đại chưởng quầy ư? Chắc phải năm sáu năm nữa.”
Kiều Hữu Tài đang mải chống thuyền, vừa nghe tới phường vải Lộ thị đã lập tức chú ý, tới khi nghe được ba từ đại chưởng quầy kia, hắn ta lập tức nghĩ tới đại tỷ phu của mình. Chẳng phải đại tỷ phu của hắn đang là đại chưởng quầy phường vải Lộ thị sao? Có nghĩa là đại tỷ phu của hắn được điều vào trong thành rồi?!
“Ai! Tiểu huynh đệ, các ngươi nói đại chưởng quầy phường vải Lộ thị kia có phải tên là Ngũ Đại Khuê không?”
Trúc Thất đương nhiên nói không phải.
“Nhìn ngươi một cái là biết ngươi không hay tới phường vải chúng ta rồi. Từ bảy năm trước Ngũ đại chưởng quầy đã được điều vào trong thành rồi, hiện giờ hắn còn đang làm nhị chưởng quầy của tiệm vải trong thành đó!”
“Sao có thể?!”
Kiều Hữu Tài không tin. Nếu đại tỷ phu thật sự được điều vào trong thành làm đại chưởng quầy, vậy với tính tình của đại tỷ hiển nhiên bà ta đã sớm tuyên dương cho mọi người đều biết rồi.
“Hừ, ngươi không tin, thế thì tự mình vào trong thành nhìn một cái đi.”
Trúc Thất không tiếp tục để ý đến hắn nữa, quay đầu cùng Nhị Sinh tiếp tục diễn kịch.