Nhẹ nhàng một cái đã thoát khỏi một nhà cực phẩm kia, sau này bất cứ chuyện gì như hôn sự hay tiền bạc, hắn cũng không còn liên quan gì tới Ngũ gia kia nữa.
Đã vậy, hắn còn biết kéo tên phụ thân cặn bã của hắn ra làm lá chắn, chờ tới khi đám người Ngũ gia kia xử lý xong việc phụ thân hắn, có thời gian ngẫm lại, chỉ sợ hắn đã chuẩn bị xong hộ tịch rồi.
Trước kia nàng chỉ cảm thấy hắn có chút thông minh, biết tự mình tích cóp tiền học biết chữ, nhưng tới bây giờ, nàng lại cảm thấy Ngũ Thừa Phong này cực kỳ thông minh chứ không phải một chút như nàng đã nghĩ đâu.
Không có một nhà cực phẩm kia, từ bây giờ đường đời của hắn đã rộng rãi thênh thang.
“Đây là chuyện tốt!”
Lê Giang lấy lại tinh thần, câu đầu tiên hắn nói chính là lời này.
Mấy năm nay, tứ oa trải qua như thế nào, hắn đều tận mắt chứng kiến, đám người Ngũ gia kia vừa m.á.u lạnh vừa ích kỷ, tứ oa còn ở lại Ngũ gia ngày nào chỉ có kết cục trở thành con bò già cho đám người đó lợi dụng.
Nhưng bọn họ đều là người ngoài, không dám tham gia quá sâu vào chuyện của Ngũ gia. Chẳng qua nếu đây đã là chuyện tứ oa hao phí bao nhiêu tâm tư mới làm ra được, hơn nữa kết quả này chẳng khác nào một lần giải thoát cho tứ oa. Hiển nhiên chính là chuyện tốt.
Phản ứng của phu thê hai người Lê Giang và Lê Tường lại khác hẳn những gì Ngũ Thừa Phong đã dự đoán.
Vốn dĩ hắn vẫn cho rằng bọn họ sẽ chán ghét vì hắn dùng thủ đoạn, hoặc sẽ cảm thấy hắn bất hiếu, không nghĩ tới ơn sinh thành vân vân……
Cục đá to trong lòng đã rơi xuống, thế nhưng Ngũ Thừa Phong lại không nhịn được đỏ mắt. Hắn cảm giác bọn họ đồng cảm với mình, bọn họ thực sự ủng hộ hành động của mình, cũng vì thế, trong lòng hắn đong đầy chua xót.
Lê Giang vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi một phen, sau đó mới quay đầu gọi nữ nhi một tiếng.
“Tương Nhi, mang rượu của ta tới đây, để ta uống cùng tứ oa một chút.”
“A, được……”
Lê Tường xoay người tới phòng bếp cầm rượu, lúc nàng quay trở lại nhìn đồ ăn trên bàn không còn gì, nàng lại trực tiếp đi cắt hai cây lạp xưởng đặt lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Vốn dĩ làm xong mấy việc kia, nàng đang muốn ngồi xuống nghe một chút, lại thấy phụ thân nàng đang nói với tứ oa kia cái gì mà súp gà cho tâm hồn, kết quả nàng bị nương kéo ra ngoài.
“Hai người bọn hắn uống rượu, ngươi qua xem náo nhiệt làm gì.”
“Quan thẩm, ai uống rượu vậy? Vừa lúc ta mang đồ nhắm rượu tới đây!”
Cửa sau mở ra, là Lạc Trạch mang theo một cái rổ quay lại.
“Các ngươi quá yên tâm về ta rồi, cả ngày dài buôn bán chỉ chạy qua bên đó nhìn một cái rồi lại qua cửa hàng bên này mua bán, tới lúc đóng cửa cũng không chịu qua bên đó kiểm tra và đếm tiền. Thôi các ngươi không qua vậy ta mang tiền qua bên này vậy, nhanh kiểm đi.”
Lê Tường nhận túi tiền nặng trĩu, nhưng không đếm vội mà đặt nó qua một bên trước.
“Hàng trong rổ này là không bán được ư?”
“Đúng vậy, ta bán một ngày đã cẩn thận nhìn qua rồi, lỗ tai heo, đầu heo, thịt, cả tim heo nữa, những cái đó bán tốt nhất, mấy thứ như gan heo, đuôi heo thì ít người mua. Ta không thích nhất là đuôi heo, cứ tưởng tượng ra nó là thứ ở trên m.ô.n.g con heo, là không cách nào gợi lên hứng thú được. Ngày mai ngươi giảm bớt số lượng mấy thứ đó đi.”
“Được, ta đã biết.”
Lê Tường lấy gan heo và đuôi heo ra thái nhỏ, lại chuẩn bị nước chấm, Lạc Trạch vừa ngửi thấy mùi nước chấm đã không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhưng lại nhớ tới câu hồi nãy Quan thị vừa nói, hai người nào đó đang uống rượu, vì vậy hắn tò mò vén mành lên nhìn thoáng qua cửa hàng.
“A! Ngũ Thừa Phong tới sao?”
“Là A Trạch ư? Tới tới tới, cùng nhau uống một chút.”
Lê Giang vẫy tay, hiển nhiên Lạc Trạch đồng ý ngay, hắn lập tức nhận đĩa đồ ăn trong tay Lê Tường sau đó bước ra ngồi xuống bàn.