Lê Tường biết có người sẽ nghĩ cách, chỉ là không nghĩ tới người ta sẽ hành động nhanh như vậy, cửa hàng thịt hầm nhà nàng mới mở cửa được vài ngày mà.
“Ta nói với hắn ta không biết công thức món thịt hầm, hắn lại thay đổi cách nói, bảo sẽ cho ta mười ngân bối, kêu ta mỗi ngày bán cho hắn một nửa chỗ nước chát hàng ngày.”
Đề nghị thứ hai thật sự làm động tâm người khác, chỉ cần bán đi một nửa nước chát đã có trong tay mười ngân bối. Nước chát không đủ, chỉ cần thêm chút nước muối vào là được. Hơn nữa, Lê Tường không qua tiệm xem xét, căn bản sẽ không biết.
“Tiểu cữu cữu, ngươi không động tâm ư?”
“Động tâm gì, ta là người có lương tâm, những thứ không thể lấy được, ta nhất định sẽ không động tới.”
Ngay lập tức, khí thế đã nâng Quan Phúc lên cao tới hai mét tám.
Lê Tường vui mừng tán đồng nói: “Đúng vậy, tiểu cữu cữu nhà ta rất chân thành, lôi cuốn mê hoặc nhường ấy mà cũng không hấp dẫn nổi ngươi.”
“Tối nay ta qua vì muốn nói với các ngươi một tiếng, sợ rằng đã có người theo dõi công thức thịt hầm này, Tương nha đầu, thời gian gần đây khi ngươi đi mua nguyên liệu nấu nước chát, nhớ cẩn thận hơn một chút.”
Lê Tường gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nàng cũng không lo sẽ tiết lộ công thức ra ngoài, mười bảy, mười tám loại phối liệu bỏ vào cùng nhau, nhiều một, hai vị hoặc thiếu một, hai hương vị đều dẫn tới kết quả khác biệt hoàn toàn.
Hơn nữa mỗi lần nàng ra hiệu thuốc mua dược liệu đều mua liền một lúc hơn hai mươi loại. Những thứ như hoàng kỳ, đương quy gì đó đều dùng để hầm canh, chứ không phải thêm vào thịt hầm.
Nếu những người có tâm đó thật sự muốn nhìn chằm chằm vào mấy thứ nàng mua, chỉ sợ cần phải bỏ thêm không ít tâm tư nha……
Liên tiếp ba ngày gió êm sóng lặng.[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]Vốn dĩ Lê Tường đang cho rằng người sau lưng kia sẽ không nhịn được mà tới liên hệ để kiếm được công thức của nàng, vậy mà người ta vẫn yên lặng, không hề có chút hành động nào. Thế nhưng bên họ an tĩnh lại khiến trong lòng nàng có chút bất an.
Biết rõ phương thuốc của mình bị người theo dõi, nhưng đối phương lại không đi con đường quang minh chính đại.
Hơn nữa sau khi bị người của mình từ chối, đối phương lại chọn cách trở nên yên lặng, cũng có nghĩa là bọn họ không hề có ý định muốn nói chuyện trực tiếp với chính chủ là nàng.
Kiểu gì nàng cũng cảm thấy đối phương đang muốn chơi ám chiêu gì đây. Nhưng biết là một chuyện, nàng vẫn rơi vào thế bị động, và điều này khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Tiểu cữu nói người tới tìm hắn và Lạc Trạch là một nam nhân có vóc dáng cao, có một cái răng cửa đen xì, điểm đặc thù như vậy nên hắn nhớ rất rõ. Chắc hẳn qua hỏi Tần Lục Gia sẽ rõ vấn đề ngay.
Chẳng qua nàng còn chưa kịp hành động, thì ngay lúc màn đêm buông xuống đã xảy ra chuyện.
Từ lúc khai trương tới giờ, việc làm ăn của cửa hàng thịt hầm vẫn rất tốt, ngay từ đầu chỉ bán được 50 cân, tới hôm nay đã đạt tới con số hơn 100 rồi. Bởi vì những loại đại tràng nội tạng heo đó, giá cả rất rẻ, hương vị lại thơm ngon, bình dân bá tánh cũng có thể mua về nếm thử vị thịt.
Ngày thường đều là bán xong sẽ đóng cửa, hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi Lạc Trạch đóng cửa hàng lại, hắn trực tiếp ôm hết những việc khác trong cửa hàng, và thúc giục Quan Phúc đi lên chăm sóc Bao thị.
Bởi vì chân Bao thị vẫn không có tri giác, bà còn chưa thể đi lại được. Cho nên lang trung nói mỗi ngày đều phải mát xa thông huyết, Quan Phúc rất nghe lời, mỗi ngày hắn đều ấn chân cho tức phụ mình hai lần.
Hiện giờ phòng bếp đã kết thúc công tác, hắn có ở lại cũng bị Lạc Trạch giành hết công việc, vì vậy chỉ còn cách vui vẻ lên lầu.
Lạc Trạch rửa sạch nồi chén gáo chậu cần sử dụng khi làm món thịt hầm xong, lại rửa sạch sẽ cái mẹt.