“Các nàng ư?”
Quan Thúy Nhi nhớ lại một chút rồi đáp: “Cũng không tệ lắm, nhìn không phải loại người nhiều chuyện.”
“Vậy Lạc Trạch thì sao?”
“Hả???”
Nàng chuyển chủ đề quá nhanh khiến Quan Thúy Nhi sửng sốt. Tới khi phản ứng lại, nàng ấy mới hiểu câu hỏi của biểu muội có ý tứ gì, sau đó trên mặt lập tức nhiễm hồng, cuối cùng còn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hắn khá tốt, buổi chiều lang trung lại qua một chuyến, thay đổi thuốc cho hắn. Lang trung nói là chỉ cần đừng động tới cái tay bị thương kia là không có đáng ngại. Buổi chiều hắn đã có thể rời giường, hắn nói là chỉ ngồi ở bên cạnh tính sổ lấy tiền thì không sao hết.”
“À~~~”
Vẻ mặt Lê Tường đầy thâm ý mỉm cười, sau đó nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào biểu tỷ. Quan Thúy Nhi vừa giận vừa thẹn, trực tiếp lên giường chọc lét nàng, hai tỷ muội làm ầm ĩ trên giường trong chốc lát, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng Quan thị hỏi, hai người mới ngừng đùa giỡn.
“Biểu tỷ, nói thật đi, Lạc Trạch thích ngươi, ngươi có nhìn ra hay không?”
Quan Thúy Nhi nằm ngửa ở trên giường than một tiếng.
“Nhìn ra được thì thế nào chứ, ta và hắn không thích hợp.”
“Không thích hợp ở chỗ nào? Ngươi cũng ghét bỏ vì phụ mẫu hắn mất hết rồi ư?”
“Không không không, không phải. Ta chỉ cảm thấy, hiện giờ hoàn cảnh gia đình ta như thế, không thích hợp để suy nghĩ những cái đó. Bệnh của nương ta một tháng cần tốn rất nhiều tiền thuốc, lang trung đã nói, bệnh này muốn chữa phải mất thời gian rất lâu, trong thời gian ngắn không thể khỏi hẳn được.”
Quan Thúy Nhi đã tính toán rồi, bản thân nàng ấy và phụ thân một tháng có 600 tiền công, nhưng bốc thuốc cho nương đã mất hơn phân nửa, đã vậy còn tiền thuê nhà, cuối cùng thừa lại không được bao nhiêu. Hơn nữa hiện tại nhà nàng chưa có phòng ở, chỉ có hai mảnh bờ cát, nếu chuyển vào trong thành sẽ không có chỗ đặt chân.[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]Rơi vào hoàn cảnh như vậy, nàng ấy nào có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khác?
Lê Tường nghĩ đến bệnh của tiểu cữu mẫu, bệnh đó không khác là mấy so với bệnh của nương nàng, đều phải tốn thời gian dài uống thuốc tiêu tiền, đúng là gây nên áp lực không nhỏ cho người một nhà biểu tỷ.
Nàng cũng không biết nên khuyên nàng ấy như thế nào, nhưng bây giờ biểu tỷ vẫn còn nhỏ, mười tám lại thành thân cũng không muộn? Hai năm sau Lê Tường có tin tưởng cửa hàng nhà mình sẽ phát triển thành tửu lầu một tầng, đến lúc đó sẽ tăng tiền công cho biểu tỷ, để áp lực của nàng ấy không còn lớn như vậy nữa.
Hai tỷ muội ăn ý không nhắc lại đề tài này, yên tĩnh ngủ tới sáng.
Lê Tường vẫn cảm thấy dường như nàng đã quên cái gì, mãi cho đến khi Kim Hoa lại tới, nàng mới nhớ ra, hình như hôm qua Kim Hoa không qua bên này lấy đồ ăn.
“A Tường, mau mau mau, mau gói hoành thánh cho ta, còn củ cải chua nữa, lại lấy thêm một vại.”
“Làm sao vậy? Tại sao lại nóng vội như vậy?”
“Ngươi gói trước đi……”
Kim Hoa thúc giục Lê Tường nhanh bắt tay vào làm, còn nàng ấy không cần nàng nói câu nào đã tự giác ra bắt con cá đưa cho Tô nương tử làm thịt, sau đó lại chủ động đi lên cạo thịt cá.
“Gần đây tiểu thư nhà ta ăn cơm canh ngươi làm đều ngon miệng, cho nên không hề phun đồ ăn nữa. Cho nên ngày hôm qua cũng miễn cưỡng ăn một chút những món ăn bổ dưỡng trong phủ. Chẳng qua sáng sớm hôm nay ăn món canh trứng kia, không biết vì sao lại bắt đầu váng đầu hoa mắt phun không nhịn nổi, phun đến mức mặt mũi trắng bệch. Trong nhà vội vàng tìm lang trung xem bệnh, nói là bị động thai. Khiến ta sợ tới mức phải vội vàng qua đây tìm ngươi. A Tường, nếu không ngươi vào trong phủ chúng ta làm nữ đầu bếp đi, một tháng tiền công bao nhiêu, ngươi cứ tuỳ tiện nói, chỉ cần để tiểu thư nhà ta ăn thoải mái là được.”
Lại nữa rồi, mỗi lần tới, Kim Hoa đều sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này.
“Nếu ta đi làm nữ đầu bếp, vậy cửa hàng nhà ta biết làm sao bây giờ?”