Trên xe đẩy tay có một khoảng trống lớn, chắc hẳn phần thịt heo trên đó đã được đưa qua cửa hàng thịt hầm rồi.
Lê Tường và hai tỷ muội Đào Tử vội vàng chạy qua giúp đỡ chuyển thịt và nguyên liệu khác trên xe đẩy vào trong phòng bếp.
Mưa kéo dài khiến cửa sau trở nên lầy lội, đoạn đường này trơn trượt đi đi lại lại không hề an toàn. Bởi vậy, Lê Giang lại đội mưa ra ngoài đường sông lấy một chút đá vụn lên trải đường.
Chờ hoàn thành những công việc cần thiết, mới bàn tới chuyện chính.
Lê Giang không biết chữ, hắn không biết đọc khế ước, nhưng thông qua những lời nữ nhi nói, hắn đã hiểu được nội dung trên đó.
Một tam chưởng quầy trên danh nghĩa, một phần tiền lãi trong mười năm, nói như thế nào cũng là chuyện tốt.
“Chuyện tốt bậc này, có kèm theo điều kiện gì khác hay không?”
Lê Tường lắc đầu.
Ngoại trừ làm ba món đồ ăn kia, không còn yêu cầu gì khác.
“Vậy ký đi! Nhưng phải thêm một điều kiện nếu không giành được tư cách gánh vác kia, Cẩm Thực Đường của người ta không được gây khó dễ cho ngươi.”
Lão phụ thân luôn sợ nữ nhi nhà mình bị người ta ức hiếp.
Trong lòng Lê Tường cảm thấy ấm áp. Nàng vừa nói điều kiện thêm vào của phụ thân, Vu lão gia tử đã không hề nghĩ ngợi gì lập tức để cho nam nhân mặc quan phục bên cạnh viết thêm điều kiện mới vào khế ước.
Sau khi hai bên đọc lại một lần nữa, cảm thấy không còn vấn đề gì, lúc này mới ký tên từng người xuống.
“Nha đầu, bây giờ ngươi chính là tam chưởng quầy của Cẩm Thực Đường chúng ta. Lúc rảnh rỗi nhớ phải ghé qua, không thể để đường đường là tam chưởng quầy, nhưng không biết vị trí tửu lầu của mình ở đâu được.”
Vu Cẩm Đường vừa thuận lợi ký xong khế ước, nếp nhăn ở chân mày cũng giãn ra nhiều, cách nói chuyện càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hiển nhiên là Lê Tường gật đầu liên tục, nàng trực tiếp nhận lời khi rảnh sẽ đi qua đó nhìn một cái.
Sau khi tiễn hai vị lão gia tử rời đi, cả nhà bọn họ lại tụ tập cùng một chỗ nhìn hai phần khế ước thẻ tre kia, còn có một loại cảm xúc yêu thích không muốn rời tay.[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]Chỉ cần giúp Cẩm Thực Đường đạt được tư cách gánh vác, vậy trong vòng mười năm có được một nguồn thu ổn định mà không cần phải làm gì, ai có thể ghét bỏ nó đây?
Lại nói, phu thê Lê Giang tuyệt đối tín nhiệm với tay nghề của nữ nhi, căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thất bại khi cạnh tranh tư cách gánh vác đó.
Quan Thúy Nhi còn khoa trương hơn, ở trong lòng nàng ấy, không một ai có thể hơn được tay nghề của biểu muội, thậm chí còn có thể gọi nàng là tiên nữ.
Bởi vậy, cùng một đám người bình thường tham dự đại hội thử đồ ăn kia sao? Quá đơn giản.
Riêng một mình Lê Tường lại cảm thấy áp lực lớn như núi.
Buổi tối, nàng nằm ở trên giường, cứ lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy dường như mình đã quá coi thường cái gì rồi.
Trước kia nàng đã từng có loại cảm giác này rồi, đó là lúc nàng ký phải loại hợp đồng hãm hại kia.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn không nhịn được thắp đèn lên, mang khế ước ra nhìn kỹ lại một lần nữa.
Mười năm chia lợi nhuận……
Nói cách khác, nàng phải đảm nhiệm chức tam chưởng quầy trên danh nghĩa này trong vòng mười năm.
A! Nàng hiểu rồi!
Năm nay nàng hỗ trợ bọn họ tham gia đại hội thử đồ ăn, vậy sang năm thì sao? Nàng làm tam chưởng quầy chẳng lẽ đứng nhìn không hỗ trợ sao? Suy cho cùng nàng còn được nhận lãi, kiểu gì cũng nên giúp tửu lâu nâng cao hơn một tầng, lúc đó mới nhận được càng nhiều lãi hơn.
Quá cao tay, chỉ dựa vào hai phần khế ước mà bảo đảm được tư cách gánh vác trong vòng mười năm, đúng là cáo già.
Nàng đã đoán trước rồi mà, đâu có dễ lấy được tiền lãi trong vòng mười năm của người ta?
Mười năm, trong vòng mười năm này, nhất định nàng sẽ có tửu lầu của chính mình, thế nếu như tửu lầu cũng nàng cũng muốn đạt được tư cách gánh vác đó thì sao?