Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 77: Gán



Nghe bọn họ thảo luận kết quả, trong lòng Đằng Dục cũng ngứa, nhưng mà hắn biết được, có Triệu vương điện hạ cùng Dung gia tham gia, hắn không có cơ hội tham gia, nhưng mà cũng không có tiếc hận gì quá lớn, nếu là hắn hắn cũng sẽ lựa chọn giống như Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, thứ như vậy nếu như để trong tay mình căn bản không giữ được bao lâu, nhất định phải mượn hậu phương càng lớn càng tốt.

Sau khi đàm luận xong chuyện sản xuất rượu, sau đó chính là, thôn Bình Sơn sản xuất lương thực, Dung gia cũng là nhà vô cùng giàu có, Dung Nguyệt từ nhỏ có thứ tốt nào mà chưa hưởng thụ, dù bây giờ vào nam ra bắc, kỳ thực trên phương diện sinh hoạt vẫn rất tinh xảo, nhưng ăn qua đồ của Đường Xuân Minh liền biết, dù là cống phẩm trong hoàng cung cũng không được như nơi này, vì vậy Triệu vương điện hạ mới để cho hắn tự mình đến bàn cuộc trao đổi này.

Thế nhưng giống như rượu, muốn lương thực hạng nhất căn bản là không thể thỏa mãn số lượng cần còn hạng một hạng hai có thể ra lớn một chút, nhưng số lượng có hạn, kết quả cuối cùng gạo cùng lúa mạch hạng nhất chỉ có thể do Đường Xuân Minh cung cấp, cũng cung cấp hạt giống cho chỗ Dung Nguyệt hàng năm, lương thực trồng được tuy rằng không sánh được hạng nhất, nhưng cũng gần như bằng với người thôn Bình Sơn trồng ra, đương nhiên, cũng giới hạn cung ứng.

Cái gì cũng có hạn, Dung Nguyệt có loại kích động muốn nôn ra máu, nhưng mà trong lòng hắn cũng hiểu được, càng như vậy mới càng có vẻ quý giá, thứ tốt không thể tràn lan.

Hai bên bàn luận xong xuôi liền ký khế ước, đồng thời, Đằng Dục cũng ký một bản khế ước khác, vì vậy, Lý Phong mời Lý Chính đến đây, ngoại trừ nhà Lý Phong tiếp tục bán rau cho nhà Đằng Dục, còn có trong thôn cũng ký kết một phần bán rau dưa với Đằng Dục.

Thiên tính của người làm ăn khiến cho Dung Nguyệt ngứa tay muốn chen vào một chân, có thể tưởng tượng muốn thôn Bình Sơn cung cấp nhiều là không được, căn bản không có đất để sản xuất thêm, huống hồ hắn có thể nhìn ra được Đằng Dục căng thẳng chỉ lo Dung gia cướp đi bộ phần nguồn cung cấp này, mà Đường Xuân Minh lại là người tuân thủ hứa hẹn, sẽ không chủ động cắt đứt chuyện qua lại làm ăn với Đằng Dục.

Lý Phong cùng Đường Xuân Minh thực sự không có ý muốn như vậy, đặc biệt là đối với Đường Xuân Minh mà nói, Đằng Dục là người đầu tiên biết được giá trị rau dưa của hắn, giải quyết khó khăn ngay lúc đó của hắn, huống hồ con người Đằng Dục cũng là người trọng tin tức lại thức thời, trước khi Đằng Dục phạm sai lầm, hắn sẽ không chủ động cắt đứt con đường làm ăn với Đằng Dục. Đối với hắn mà nói, vẫn là ý thức tiểu dân chiếm phần lớn, chính là bây giờ, nghĩ đến hàng năm có bạc trắng toát tới tay, hắn đã tính toán đến những tháng ngày sau này, không có ý chí tiến thủ gì lớn, cũng không muốn rời khỏi thôn Bình Sơn này đi ra bên ngoài sinh sống.

Sau khi bàn xong xuôi Đằng Dục hài lòng rời đi, đối với chuyện có thể nắm chắc được những đồ này trong tay hắn có cảm giác rất có thành tựu, nhiệt tình mười phần.

Dung Nguyệt không lập tức rời đi, mà vô cùng thanh thản để cho Đường Xuân Minh dẫn hắn đi dạo quanh thôn cùng vào núi một chút, lần trước là Lý Phong dẫn Triệu vương, lần này đến phiên Đường Xuân Minh dẫn Dung Nguyệt, hơn nữa Dung Nguyệt có vẻ rất thích hai đứa nhỏ, liền ngay cả đến sau núi cũng mang A Lâm theo, nếu không phải A Sâm còn quá nhỏ, phỏng chừng cũng mang tới đây. Bởi vì là ca nhi, A Lâm không có câu nệ Dung Nguyệt giống như Triệu vương.

Phía sau có người đi theo, A Lâm cùng Nhị Mao đuổi nhau chạy phía trước, Dung Nguyệt hâm mộ thở dài, “Thật là mong có được cuộc sống giống như ca sao, còn có tâm tính như ca sao a.” Lấy ánh mắt của Dung Nguyệt đương nhiên có thể nhìn ra được Đường Xuân Minh là một người dễ dàng thỏa mãn không có chí hướng gì lớn, mà hắn lại ở trong gia tộc có quá nhiều tranh chấp vì lợi ích, chính a ma mẹ hắn, liền bởi vì khúc mắc trong gia tộc mà mất sớm, để lại một đống hỗn loạn to lớn, bây giờ nhìn lại, đều không thể tin được mình có thể đi ra từ đống đó.

“Ta cũng kính phục Dung đương gia, thành tựu bây giờ của ngươi đến cả hán tử cũng không bằng được.” Đường Xuân Minh thành tâm khen.

“Ngươi không cảm thấy một ca nhi như ta lại ở bên ngoài cùng hán tử khác cò kè tranh chấp lợi ích là chuyện nhiều người đặc biệt là hán tử không thể chấp nhận được sao?” Con mắt Dung Nguyệt sáng lên nhìn về phía Đường Xuân Minh.

Đường Xuân Minh cười khẽ, “Dung đương gia không phải là tốt hơn so với đa số hán tử hay sao? Những câu nói kia của bọn họ chỉ là vì bọn họ không làm được như ngươi thôi, mới ở sau lưng ngươi chửi bới ngươi, giống như ta ở trong thôn lúc ban đầu, trước kia sau khi đương gia ta khuất núi ta đơn độc lập hộ cũng bị không ít lời gièm pha sau lưng, nhưng bọn họ dù nói nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không bởi vậy mà mất một miếng thịt, dù hiện tại có thành thân cùng A Phong, người ngoài cũng có không ít gièm pha về ta, nhưng ngươi xem, bọn họ trước mặt ta đều nịnh hót nhìn sắc mặt ta mà làm đấy thôi? Sau này ai muốn nói sau lưng thì kệ bọn họ đi, nếu thật sự bị bọn họ ảnh hưởng thì chẳng phải là quá mệt người hay sao.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1269: Tôi cũng không đi

“Nói rất hay!” Thần sắc Dung Nguyệt sáng lên, ánh mắt mở lớn, ngũ quan bình thường bị ánh lửa trong mắt chiếu sáng vô cùng chói mắt, “Ta cũng gọi ngươi là Minh ca nhi như người khác đi, ngươi gọi ta là A Nguyệt hoặc là Nguyệt ca nhi là được, những lời này của Minh ca nhi thật là hay, những tháng ngày gian nan nhất kia ta cũng thường xuyên dùng những lời nói như vậy an ủi chính mình, chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn đứng ở vị trí cao nhất, những tộc nhân kia dù trong lòng hận đến mức nào cũng không thể không cúi đầu trước mặt ta, sau này, ta không đê ý đến.”

“Được, A Nguyệt, ” Đường Xuân Minh cười đáp lại, “Thực sự rất ít người có thể đạt được đến độ cao của ngươi.” Hắn vẫn kính phục Dung Nguyệt như trước, hắn biết tại sao mình lại có ý nghĩ khác với ca nhi bình thường, đó chính là bởi vì bên trong là một linh hồn nam nhân đích thực, mà Dung Nguyệt lại là ca nhi ở đây, có thể bỏ qua phần lớn ánh mắt kinh dị của mọi người đi đến một bước này  thực sự vô cùng không dễ dàng gì, đây mới thật sự là người đáng giá bội phục.

Đường Xuân Minh cũng thưởng thức người như vậy, dù tâm đầu ý hợp với mấy người Trương Tú,  nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút út gì đó, bây giờ nghĩ lại, có thể cái thiếu chính là phần từng trải cùng tầm mắt này đi.

Dung Nguyệt cảm thấy mình cùng Minh ca nhi vô cùng tâm đầu ý hợp, vừa đi vừa nói, “Sơn thủy nơi này thật sự rất được, sau này rảnh rỗi ta sẽ thường đến đây, Minh ca nhi ngươi cũng không thể không hoan nghênh ta.” Bởi vì tâm tình tốt cho nên lời nói cũng mang theo chút vui đùa.

“Đương nhiên hoan nghênh, sau này ngươi đến nhớ mang cho ta một ít sách kỳ văn du ký, coi như là ngươi giao tiền thuê, ta có hai đứa nhỏ nên bây giờ không thể đi lại đây đó như ngươi được.” Đường Xuân Minh cũng không khách khí nói.

“Không thành vấn đề, thành giao.” Dung Nguyệt cười ra tiếng, còn khiến cho A Lâm Nhị Mao đang chạy đuổi nhau quay đầu lại tò mò nhìn.

Sau đó cuộc trò chuyện liền xoay quanh ngọn núi này, Dung Nguyệt vô cùng hào hứng xem chuồng gà cùng chuồng dê, nói lúc hắn đến huyện An Bình có đặc biệt chạy đến Toàn Dương Quán, chính là muốn nhìn một chút rốt cuộc là gia đình như thế nào mới khiến cho Triệu vương có vài phần kính trọng, nhưng cũng bị Toàn Dương Quán hấp dẫn lấy, hơn nữa hắn biết được trong Toàn Dương Quán có dùng một loại gia vị, Đường Xuân Minh nghe xong liền biết được hắn nói đến chính là thì là Ai Cập, đối với người chạy khắp nơi như Dung Nguyệt, ngoại trừ lấy ra những đồ vật thế giới này không có hoặc là từ nước ngoài nhập vào, có rất ít thứ hắn không biết.

“Ngoại trừ gia vị đặc thù, thịt dê ngươi dùng cũng vô cùng tốt, nhìn thấy chuồng dê của ngươi, ta cảm thấy vẫn là nuôi quá ít, nhiều nhất cũng chỉ có thể cung cấp cho Toàn Dương Quán, nhưng lại khó để mở rộng chi nhánh được.” Đến cùng vẫn là người làm ăn, đề tài lập tức bị đẫn dến phương diện làm ăn.

Đường Xuân Minh nhịn cười nói: “Ta có nhiều tinh lực như vậy  sao? Dê của ta đương nhiên ăn uống không giống như bên ngoài, nhất định phải chính ta tự tay kiểm ra, hơn nữa bây giờ bạc trong tay ta cùng A Phong dùng không hết, không nghĩ  lại mở chi nhánh gì cả, chỉ cần kinh doanh một nhà ở huyện An Bình là được rồi.”

“Ngươi chính là quá không có dã tâm.” Dung Nguyệt cũng biết mình nói không có ích gì, hơn nữa thịt dê như vậy dưới cái nhìn của hắn cũng giống như rau dưa nơi này đều dựa vào khí hậu đất đai đi, đúng là không mở rộng được, “May mà đại ca rất tốt tính tình xứng với ngươi, đều không phải là người ham vinh hoa phú quý, bằng không đại ca cũng sẽ không từ quan hồi hương, thanh danh của đại ca ta chính là nghe được từ nơi khác, đặc biệt là chuyện Văn tướng quân muốn chọn đại ca là ca tế a, Minh ca nhi ngươi có biết hay không?” Trong giọng nói Dung Nguyệt mang theo ý trêu ghẹo.

Đường Xuân Minh tức giận lườm hắn một cái: “Ngươi là cười nhạo ta? Ta đương nhiên nghe qua, không phải là ghét bỏ A Phong nhà ta tướng mạo xấu xí sao, cũng không suy nghĩ một chút A Phong là vì ai mới bị hủy dung như vậy, nhưng mà may là tiểu ca nhi kia nhìn không vừa mắt, bằng không ta không thể tìm được hán tử tốt như vậy.” Nói xong Đường Xuân Minh cũng nở nụ cười, hắn thật sự không để chuyện này ở trong lòng, người khác không biết A Phong đó là tổn thất của người khác, đến  trong tay hắn dù muốn chạy cũng không được.

Mặc kệ là tới hiện đại hay là nơi này, phẩm tính của A Phong đều vô cùng quý hiếm.

“Ta thấy ngươi đang khoe khoang đúng không, ” Dung Nguyệt tiếp tục trêu ghẹo nói, “Ngươi không muốn biết tình huống của Văn ca nhi kia sao?”

“Ngươi biết? Lập gia đình?” Cho dù là ca nhi như hán tử hay là ca nhi có nội tâm của hán tử đều có một lòng bát quái, hai ca nhi không bình thường cúi đầu bát quái về chuyện của Văn tiểu ca nhi, tuyệt đối có mùi vị cười trên sự đau khổ của người khác.

Đối với Dung Nguyệt mà nói, thực sự là không lọt nổi mắt ca nhi vong ân phụ nghĩa coi trọng phú quý hư vinh như vậy, nhưng Lý tham tướng chính là người có ân với Văn tướng quân, cho dù không đồng ý hôn sự này cũng có thể lén lút thương lượng giải quyết, lại bị người nhà này nói trước mặt mọi người làm hỏng thanh danh của Lý tham tướng khiến cho Dung Nguyệt vô cùng chán ghét, dưới cái nhìn của hắn, người nhà này còn không phải là không coi trọng Lý tham tướng không có căn cơ cùng không có xuất thân sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1529: Rốt cuộc bạch thuyền có lại lịch gì?

Dung Nguyệt nói, Văn tiểu ca nhi này cùng a mẫu hắn đi đến kinh thành cũng là vì coi trọng phủ Trấn Quốc sao, con nhỏ nhất của Trấn Quốc tướng quân Diêu tiểu tướng quân vẫn chưa kết hôn, Văn gia chính là trăm phương ngàn kế đề cử tiểu ca nhi nhà mình với phủ Trấn Quốc, cũng không biết chuyện xảy ra trên người Lý Phong đã sớm bị người của Diêu gia biết được, mà quan hệ của Diêu tiểu tướng quân cùng Lý Phong cũng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, Trấn Quốc tướng quân chính là nhục nhã Văn gia một trận rổi đuổi ra khỏi phủ Trấn Quốc, tuy không xảy ra trước mặt mọi người nhưng cũng âm thầm truyền ra không ít tin đồn, hiển nhiên tiếng gió này chính là do Trấn Quốc phủ cố ý truyền ra, cho nên không ít nhà đều không muốn để ý đến hai mẹ con Văn gia.

Tiểu ca nhi nhà quan cũng không phải là cổng lớn không ra cổng trong không bước, giới tiểu ca nhi cũng có rất nhiều cuộc gặp mặt, những lúc như vậy cũng sẽ có hán tử độ tuổi thích hợp tham gia, xem như là biến tướng của hội xem mắt, những cuộc gặp như vậy Dung Nguyệt không tham gia cũng không được chào đón, bởi vì hầu hết mọi người đều không muốn lấy một ca nhi còn giỏi hơn cả hán tử. Ở nơi như vậy, Văn tiểu ca nhi lại vừa ý một người, kết quả người kia đã có chính quân, mà Văn tiểu ca nhi cuối cùng lại đi làm thiếp của người kia.

“Rốt cuộc nhà ai lại có thể khiến cho tiểu ca nhi nhà võ tướng cấp bậc không thấp làm thiếp?” Đường Xuân Minh khó mà tin nổi nói, Lý Phong biết việc này, nhưng không nói cho Đường Xuân Minh, hắn cảm thấy căn bản là không liên quan đến bản thân mình, nghe được cũng vứt sau gáy, cũng không biết phu lang của mình lại bát quái như vậy.

Dung Nguyệt cười xùy một hồi, nói: “Vị kia chính là tiểu Hầu gia phong lưu phóng khoáng có tiếng a, trong Hầu phủ ngoại trừ chính quân đã có một sân trắc quân thị quân, nhưng mà Văn tiểu ca nhi lại cảm giác được bằng vào nhan sắc của mình có thể bộc lộ tài năng trong đám trắc quân thị quân trong phủ để có khiến tiểu Hầu gia yêu hắn đến chết đi sống lại, ngay cả chính quân cũng có thể vứt bỏ.”

“Ha ha…” Đường Xuân Minh không khỏi cười to, nghe Dung Nguyệt miêu tả tiểu ca nhi kia, cảm thấy hắn thật sự có thể sẽ nghĩ như vậy, sẽ giống như tiểu ca nhi nhà Lý Hạ Căn, cũng là tự cho là đúng, đắc chí với dung mạo của mình, chạy lên trấn làm thiếp cho người ta, chắc là cho rằng sẽ có thể từ đây bò lên đầu chính thất đi, tuy nói hiện tượng như vậy từ xưa đến nay có không ít, nhưng đối với hán tử như vậy Đường Xuân Minh không thể nhìn được, ngày hôm nay yêu thích cái này ngày mai chẳng lẽ lại không thể thay đổi một tiểu ca nhi khác càng thêm trẻ trung đẹp đẽ.

Dung Nguyệt cũng biết Đường Xuân Minh không đánh giá cao người như vậy, hắn phát hiện bọn họ có rất nhiều quan điểm tương đồng, nhìn ra được Đường Xuân Minh cũng không có hứng thú nhiều với quá khứ của Lý Phong, liền nói sang chuyện khác, chỉ về cây cối ở phía trước nói: “Những cái cây này là cây gì? Vì sao không giống như phía dưới chặt đi để làm thức ăn cho dê?”

Đường Xuân Minh tức giận nói: “Nếu như chém hết cây trên núi không phải nhà ta cũng sẽ bị nguy hiểm sao, như vậy rất dễ tạo thành núi lở, ân, chính là khi trời mưa to nước trên núi không có cây cối cản lại sẽ chảy xuống dưới, mang theo bùn đất cùng đá chảy xuống chân núi,  như vậy chẳng lẽ không nguy hiểm?”

“Hóa ra là có liên quan đến chuyện chặt cây hay không sao?” Dung Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn ở bên ngoài không phải là chưa từng gặp chuyện như vậy, quay đầu nhìn nhà Minh ca nhi, vừa lúc ở dưới chân núi.

Đường Xuân Minh lại giải thích với hắn: “Những cây này là lê rừng, đang định qua một thời gian liền ghép mấy cành lê vào, có thể cải thiện phẩm chất của những hoa quả mọc ra, theo ta được biết, trong thành có một ít người trồng hoa tay nghề tốt cũng có thể đem những loại hoa màu sắc khác nhau trên cùng một thân cây, đạo lý này cũng như vậy.” Đây là nghe được từ Hà lão, vì vậy Đường Xuân Minh cũng không có bất kỳ gánh nặng nào khi mình sử dụng kỹ thuật gán ghép này.

“Cái này ta biết được, ” Dung Nguyệ phú quý từ nhỏ, đối với phương diện này còn biết được nhiều hơn Đường Xuân Minh, nhưng hắn không biết tay nghề như vậy có thể dùng với cây ăn quả, cảm thấy hứng thú, “Nếu như những cây kia kết quả thì nhớ báo cho ta một tiếng, ta nhất định sẽ đến đây thưởng thức.”

Dung Nguyệt hứng thú với tất cả mọi thứ trên núi, mấy cây cẩu kỷ cây mơ cũng phải hỏi một chút, còn có mấy cây dại trong núi, mãi đến tận khi chạy mệt chân mỏi mới cùng Đường Xuân Minh và hai đứa nhỏ quay về. Đường Xuân Minh cũng không dám để cho A Lâm chạy quá lâu ở trong núi, đến lúc đó ra nhiều mồ hôi gió thổi sẽ rất dễ sinh bệnh, Nhị Mao bởi vì luyện võ cho nên thể chất tốt hơn A Lâm một chút.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Trên đường trở về nhìn thấy người trong thôn đều chào hỏi mấy người Đường Xuân Minh, cũng vô cùng tò mò với thân phận của Dung Nguyệt, nhưng nhìn mấy thị vệ đi theo sau kia cũng đoán được người đến này nhất định là quý nhân, trong lòng càng cảm thấy Lý Phong cùng Đường Xuân Minh bây giờ sâu không lường được, cũng cảm thấy theo bọn họ làm sẽ không có nguy hiểm gì, ngay cả mấy tộc lão trong thôn cũng không còn bất kỳ do dự nào với kiến nghị của Lý Chính.

Lý Chính cũng nói rồi, vị quý nhân này chính là đến thương lượng chuyện chế rượu với Minh ca nhi, chỉ chờ trong thôn xây xong xưởng cất rượu, chuyện tiêu thụ căn bản không cần bọn họ bận tâm, bọn họ chỉ cần để ý làm sao ủ ra càng nhiều rượu tốt là được.

Dung Nguyệt còn chuyện làm ăn bận rộn, không thể ở đây lâu được, lúc gần đi còn chút tiếc nuối.

Tiễn Dung Nguyệt đi, Đường Xuân Minh lấy tráp tiền trong không gian ra, lại thả một tờ ngân phiếu vào, cảm khái với Lý Phong, “Tiền này có phải là kiếm quá dễ hay không? Chỉ cần phương pháp cất rượu cũng có thể bán được hai ngàn lượng bạc, ta cảm giác cả đời này chúng ta đều không xài hết chỗ bạc này làm sao bây giờ?”

Lý Phong nhìn bộ dáng tham tài lại không biết sử dụng số bạc này như thế nào của Minh ca nhi, không nhịn được cười ra tiếng, bị Đường Xuân Minh hung hăng trừng một chút, Lý Phong mới nói, “Phải biết rằng biện pháp này đến tay bọn họ không phải là chuyện một hai ngàn lượng bạc, vì vậy không cần phải có gánh nặng, số bạc này không bằng chúng ta mua một gia trang ở gần đây đi, sau này cũng có thể tự trồng rau, không cần phải kiêng kị người trong thôn nhìn đỏ mắt.” Hắn biết tâm tư của Minh ca nhi, sợ phát tài quá nhanh khiến cho người trong thôn kiêng kị cùng xa cách, vì vậy ngoại trừ mua đỉnh núi hoang cũng không mua bất kỳ ruộng đất trong thôn nào, nhưng mua gia trang ở bên ngoài lại không cần quá nhiều người biết, sau này có ý kiến gì Minh ca nhi cũng có thể thử nghiệm mà không cần lén lén lút lút.

“Mua gia trang?” Ánh mắt Đường Xuân Minh sáng lên, “Chủ ý này không tồi, thôn chúng ta thực sự quá ít, quanh năm suốt tháng cũng không thu được bao nhiêu lương thực, làm gì giống như chỗ của Dung Nguyệt, hơn nữa sau này cả nhà chúng ta cũng có thể đến gia trang ở, xem như là nghỉ phép.”

Chuyện mua gia trang liền  giao cho Lý Phong đi làm, nhưng mà việc này cũng không vội, trước tiên cần phải giải quyết vấn đề ghép cây.

Đường Xuân Minh biểu diễn kỹ thuật ghép cây cho Lý Phong, trước đây cha hắn đã từng làm, vì vậy khi làm cũng không có chỗ nào quá khó, hơn nữa cây trong không gian hắn có sức sống rất mạnh, vì vậy hắn tin rằng những cây ghép này có thể sống được. Đồng thời, theo học tập còn có mấy hán tử trong thôn cùng Đại Sơn, cũng là những người năm ngoái giúp Lý Phong làm việc ở sau núi, dù là Lý Phong hay Đường Xuân Minh cũng đều cần người đến làm chuyện này.

Hai người đều có việc, A Lâm cùng A Sâm giao cho  Hà lão cùng Trương Tú trông, có lúc mấy người Trầm phu lang cùng Vương Mạc cũng đến giúp đỡ chăm một chút.

Lúc này, Lý Chính lại chạy đến trên núi tìm hai phu phu này, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, “Phong tiểu tử, Minh ca nhi, đang muốn tìm các ngươi thương lượng chuyện mở nhà xưởng, các ngươi hiện tại có rảnh không? Cụ thể ra sao còn cần các ngươi chỉ đạo.” Không giống với chuyện bán rau lần trước, chuyện xây nhà xưởng cất rượu này bọn họ không thể hoàn toàn phất tay không để ý đến, nếu như thật là vậy Lý Chính cũng không dám nhận trọng trách này, phương pháp cất rượu vẫn còn trong tay họ, nếu không có bọn họ nhà xưởng này liền thành cái xác không.

Lý Phong cùng Đường Xuân Minh bỏ chuyện trong tay xuống, liếc nhìn nhau, gật đầu đáp, “Được, đại bá, chúng ta liền theo ngươi một chuyến, Đại Sơn, chuyện chỗ này liền giao cho các ngươi làm.”

“Đúng, Đại Sơn ca, dựa theo những gì ngươi làm trước đó liền được, không cần lo lắng làm không tốt, đến lúc đó ta cùng A Phong sẽ kiểm tra lại một chút, không đúng cách thì lại làm một lần nữa.” Đường Xuân Minh cũng nói.

Đại Sơn cùng mấy người còn lại nhìn nhau, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta làm tiếp, chúng ta sẽ cẩn thận.”

Hai người cùng Lý Chính đi xuống núi, Đường Xuân Minh ngoại trừ sử dụng cây trong không gian, trước khi ghép còn đem cành cây cùng bộ phận ghép ngâm trong nước suối không gian, càng tăng thêm khả năng ghép thành công. Lý Chính còn vừa đi vừa nhìn, vui vẻ nói, “Hai người các ngươi còn định làm cái gì ở trên núi đây?” Dưới cái nhìn của hắn, Minh ca nhi không có thời điểm nhàn rỗi, thỉnh thoảng còn nghĩ ra những cái mới mẻ, mỗi lần đều thành công buôn bán kiếm tiền.

Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cười cười, Lý Phong giải thích cùng Lý Chính một chút, hai ngày nay đang bận chuyện trên núi mấy hán tử cũng không nói gì trong thôn, vì vậy trong thôn cũng không biết chuyện này, bằng không nếu biết rồi chỉ sợ sẽ bàn tán không ít thời gian, đương nhiên hiện tại sẽ không có người nói bọn họ làm loạn ném tiền vào nước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.