Yến Kinh Khuê Sát

Chương 140: C140: Chương 140



Từ Yến Kinh ra khỏi thành đến thảo hoa điền Mạnh gia trang, xe ngựa cần hơn nửa canh giờ (1h).

Bọn họ ra khỏi thành sớm, đến khi đến nơi, đúng lúc mặt trời vừa lên, trời quang mây tạnh.

Xe ngựa không trực tiếp tiến vào Mạnh gia trang, chỉ dừng lại ở cửa trang, Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, chớp mắt bị cảnh sắc trước mắt kinh diễm đến nhập tâm.

Tuy đã qua ba tháng thời kì hoa nở rộ, mẫu đơn nở thành phiến đã bị thu hoạch, nhưng vẫn còn những đóa hoa nở muộn lay động giữa ruộng hoa.

Tới cuối mùa hè, mẫu đơn linh tinh chỉ còn mấy đóa, nhưng cũng phấp phới đón gió, tươi đẹp bắt mắt.

Tạ Cát Tường xa xa nhìn lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng hoa liên miên không dứt.

Triệu Thụy nói: “Đây là cánh đồng hoa lớn nhất vùng ngoại ô Yến Kinh, Mạnh gia thôn coi đây là sinh, sinh sôi nảy nở.”

“Xác thật rất tráng lệ, nếu là thời kỳ nở hoa, chắc chắn mỹ lệ.” Tạ Cát Tường cảm thán.

Lúc này bá tánh Mạnh gia trang đều bận rộn trên ruộng hoa, bọn họ cần cày ruộng, chuẩn bị cho vụ trồng hoa sang năm.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy không làm kinh động người khác, đi theo giáo úy, trực tiếp đi đến nhà Thẩm Đại Thành trong thôn trang ở phía Bắc chân núi.

Vì là thợ săn, nhà Thẩm Đại Thành cũng không phải ở chỗ mấy nhà dân trong thôn, chỉ lẻ loi một nhà tọa lạc nơi hẻo lánh.

Năm đó hai vợ chồng cùng chết đi, phòng ốc cũng không có người thăm viếng, hiện giờ đã thành nhà hoang.

12 năm qua đi, nơi từng là phòng ốc đã sụp xuống, chỉ để lại một mảnh phế tích.

Hôm qua lúc nửa đêm, các giáo úy đã âm thầm lại đây dọn dẹp, hiện tại bọn người Tạ Cát Tường tiến vào, thật ra cũng không còn bao nhiêu bụi bẩn.

Nhưng trong phòng cũng không còn nhiều đồ lắm.

Trong sân thì đỡ hơn một chút, công cụ thuộc da lúc trước còn ném ở trong góc, cái giá phơi nắng da lông ngã vào góc tường, đã không thể dựng thẳng được nữa.

Mà phòng ở nhà chính, toàn bộ phòng ốc xà nhà đã đứt gãy, mái hiên sập, trong phòng chỉ còn lại một mảnh phế tích, cùng đồ vật trong nhà đã bị mái ngói nát che giấu.

Vừa thấy như thế, tựa như chứng cứ nào cũng không còn lưu lại.

Nhưng Tạ Cát Tường lại không chịu từ bỏ.

Nàng nói với Triệu Thụy vài câu, liền để các giáo úy tìm tòi trong sân, hai người trực tiếp dẫm lên nóc nhà vào trong sảnh chính, cẩn thận tìm tòi trong đống phế tích.

Tạ Cát Tường nhìn trong chốc lát, đột nhiên phát hiện: “Di, Thụy ca ca, nhà bọn họ có hai cái giường đất.”

Địa phương miền Bắc vào đông rét lạnh, mỗi nhà ở Yến Kinh đều có giường đất nhóm được lửa, nói chung, bếp chính hợp với giường đất đều là nhà chính, nếu là trong nhà ít người, vào đông đều ngủ gần nhau.

Phòng ốc sập, đồ dùng trong nhà bị tổn hại, nhưng giường đất vẫn còn tại chỗ.

Giờ phút này Triệu Thụy cũng phát hiện, phòng ốc nhà Thẩm Đại Thành rất là đặc thù.

Nhà chính vẫn là sảnh chính cùng hai sương phòng trái phải, nhưng sương phòng hai bên đều xây giường đất, hơn nữa, ở phòng phụ trước giường đất đều có nồi và bếp, chẳng qua một cái tại tiền viện, chính là cái phòng bếp bọn họ vừa mới nhìn thấy, một cái thì tại hậu viện, nhìn là biết ngày thường dùng để nấu nước phòng tắm.

Kể từ đó, có thể suy đoán hai nơi này vào đông đều sẽ đốt lò.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1537

Triệu Thụy khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ, hai người bọn họ chỉ là phu thê ngoài mặt?”

Trên danh nghĩa là phu thê, nhưng lại không cùng giường, một người lả lơi ong bướm, một người mặc kệ không hỏi, cũng là hợp tình hợp lý.

Đây cũng có thể giải thích vì sao Thẩm Đại Thành có thể chịu đựng vài thập niên.

Bất quá cuối cùng khi bị thẩm vấn, Thẩm Đại Thành vẫn có bất mãn.

Rốt cuộc, mặc dù là phu thê ngoài mặt, nhưng dù sao cũng là phu thê, hắn ngày thường khẳng định không thiếu bị cười nhạo ở trong thôn.

Mười mấy năm qua, oán hận này đã sớm tích tụ trong lòng, hành động của Chương Diễm Nương tạo thành rất nhiều phiền toái cho hắn, Thẩm Đại Thành không có khả năng không oán hận.

Bất quá, như vậy liền có một điểm đáng ngờ khác.

Tạ Cát Tường hỏi: “Thẩm Đại Thành vì sao phải tiêu tiền mua một nữ nhân như vậy?”

Trong nhà không thân không thích, chỉ còn một mình, chẳng lẽ không nên tìm một thê tử hiền huệ ôn nhu, giúp chồng dạy con, ân ái cả đời?

Hắn vì sao phải thành thân với Chương Diễm Nương chứ?

Đối với việc này, Triệu Thụy cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Nhìn lại xem sao.”

Trong nhà Thẩm Đại Thành kỳ thật không có bao nhiêu đồ vật.

Kỳ thật thu nhập thợ săn khá tốt, da lông, xương thịt đều có thể bán lấy tiền hoặc đổi đồ vật, vào đông, da lông sẽ càng hút hàng, nếu có thể bắt được con mồi lớn, một con đó đã có thể sống qua được một mùa đông.

Nhưng nhìn nhà Thẩm Đại Thành như vậy, mặc dù rách nát bởi vì thời gian cùng năm tháng, nhưng bản thân nhà bọn họ đã không có vẻ giàu có.

Hòm xiểng không có mấy món xiêm y, áo bông vào đông một người chỉ có hai bộ, vậy tiền bạc nhà bọn họ đều đi nơi nào?

Đoàn người lại tìm tòi hai khắc (30), lúc này mới từ nhà cửa hoang tàn ra ngoài.

Tạ Cát Tường phủi phủi bụi bẩn trên y phục, nói: “Phu thê hai người, chắc chắn có bí mật gì không thể cho ai biết.”

Triệu Thụy nói: “Nếu là như thế, vẫn cần tra thêm một chút xuất thân của Chương Diễm Nương.”

Một người không có khả năng xuất hiện từ hư không, hết thảy hành vi của nàng, đều có quan hệ đến xuất thân của nàng.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, hai người từ Thẩm gia ra ngoài, theo một con đường nhỏ, bước vào thôn bên kia.

Thợ trồng hoa Hàn gia ở ngay chỗ này.

Tuy rằng năm đó Hàn Lục bị liệt vào danh sách người bị tình nghi, cũng vẫn luôn mất tích, nhưng Hàn gia vẫn ở tại Mạnh gia trang, không có một chút ý tứ dọn đi.

Bởi vì Hàn Lục không bị định tội, Nghi Án tư cũng không có chứng cứ, cuối cùng nhà Mạnh Kế Tổ cũng không giải quyết được gì, không có gây sự gì với Hàn gia, chỉ là từ đây không hề lui tới.

Nhoáng cái đã mười mấy năm, hai hộ gia đình vẫn còn ở tại Mạnh gia trang.

Hài tử Mạnh gia đã rất có tiền đồ, đại nhi tử thi đậu tú tài, tiểu nhi tử cũng tìm được công việc ở phòng thu chi, năm trước người một nhà đã dọn khỏi Mạnh gia thôn, vào thành, thành người thành thị.

Hàn gia vẫn ở tại chỗ cũ, tiếp tục trồng đủ chủng loại hoa.

Đi ước chừng nửa khắc (15), liền đến nhà thợ trồng hoa Hàn gia.

Bởi vì chủng loại hoa Hàn gia trồng đa dạng, một năm bốn mùa đều rất bận rộn, hiện tại còn ở nhà, là Mai thị – thê tử đang mang thai sắp sinh của Hàn Thất, đệ đệ Hàn Lục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: 19: Chỉ Muốn Chơi Với Em

Nhìn thấy nhiều quan gia đột nhiên xuất hiện ở nhà như vậy, Mai thị lập tức có chút kinh hoảng, nàng vuốt bụng, khẩn trương đến cả người đều run run.

Tạ Cát Tường vội tiến lên thấp giọng an ủi hai câu, Mai thị mới nhẹ nhàng thở ra.

“Là như thế này à,” Mai thị nhỏ giọng nói, “Quan gia xuống ruộng tìm một chút đi, người trong nhà đều không ở đây.”

Nàng bất quá mới hai mươi mấy tuổi, vừa gả lại đây 3-4 năm, cũng không biết chuyện trước kia cho lắm.

Đợi cho Mai thị nói rõ vị trí ruộng hoa của Hàn gia, Tạ Cát Tường liền nhìn Triệu Thụy xua xua tay, Triệu Thụy liền dẫn các giáo úy đi vào trong sân chờ.

Chờ mọi người đều đi rồi, sắc mặt Mai thị mới khá hơn một chút.

Nàng thoạt nhìn lá gan rất nhỏ.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi có từng gặp mặt đại bá Hàn Lục?”

Mai thị nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Chưa từng thấy, nhưng cha mẹ chồng trong nhà đã từng nói đến chuyện đại bá, ta cũng biết tướng công còn có một ca ca.”

Tạ Cát Tường hỏi: “Vợ chồng Hàn gia đã nói hắn cái gì?”

Mai thị liền cười: “Người trong nhà đều rất thành thật, cũng nói không được cái gì, phần lớn đều nói đến chuyện hoa cỏ.”

“Người trong nhà đều rất si mê trồng hoa, từ cha mẹ chồng đến tướng công, một năm bốn mùa đều cần mẫn trên ruộng chăm sóc hoa, nói đến đại bá, cũng là nói hắn rất biết trồng hoa, hoa dạng gì đều có thể nuôi sống, hơn nữa càng trồng càng tốt.”

“Lợi hại như thế à,” Tạ Cát Tường nói, “Hắn đi nơi nào, ngươi biết không?”

Mai thị vuốt bụng, lắc lắc đầu.

“Không biết, ta có hỏi tướng công, tướng công cũng không biết, chỉ nói năm đó đột nhiên rời khỏi nhà, lúc ấy hắn mới mười mấy tuổi, cái gì đều không nhớ rõ.”

Mai thị nhìn dáng vẻ xác thật cũng không biết gì.

Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cha mẹ chồng ngươi còn nói cái gì không?”

Năm Thiên Bảo thứ mười một, đã qua 12 năm, Mai thị cũng không phải người trong thôn, nàng thật đúng là không biết chuyện xảy ra lúc trước.

Tính tình Mai thị ôn hòa, tuy rằng không biết vì sao quan gia phải chú ý đại bá ca, nhưng nếu quan gia hỏi, nàng phải trả lời.

Nàng trái lo phải nghĩ, mới nói: “Cha mẹ chồng đã từng cảm thán, đại bá ca rất có thiên phú với việc trồng hoa, rất nhiều cây mặc dù chỉ còn rễ cây hoặc là lá cây, hắn cũng có thể nuôi trồng, năm đó khi hắn còn ở nhà, buôn bán trong nhà rất tốt, ngay cả hoa mới hé cũng có thể bán hết.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu, vỗ vỗ tay nàng, lại an ủi hai câu, bảo nàng ở trong phòng chờ, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.

Nàng cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, lắc lắc đầu, Triệu Thụy cũng không cảm thấy nhụt chí.

Không bao lâu, người Hàn gia vội vàng trở về.

Nhà bọn họ dân cư đơn giản, cha mẹ chồng cùng một nhi tử, còn có một người con dâu, toàn gia tổng cộng bốn người, chỗ ở ngược lại rất rộng rãi thoải mái.

Thấy nhiều quan gia như vậy, cha mẹ Hàn gia thế mà lại rất kích động, tiến lên liền nắm lấy tay Triệu Thụy.

Bị Triệu Hòa Trạch cản lại, mới đứng ở một bên kích động hỏi: “Quan gia, đã tìm được nhi tử ta rồi sao?”

Triệu Thụy trên mặt không có biểu tình, hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt Hàn phụ (Người cha nhà họ Hàn), sau một lát mới nói: “Hàn Lâm, ngươi cũng không biết trưởng tử ngươi đi nơi nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1265: Chương 1265

Hàn Lâm vừa nghe lời này, ánh sáng trong mắt bị dập tắt trong chớp mắt.

Hắn lắc lắc đầu, đỡ thê tử cơ hồ như sắp nằm liệt dưới đất, kêu nhi tử cùng nhau đón quan gia vào nhà chính.

Vào Hàn gia, Triệu Thụy cũng không hàn huyên nhiều, trực tiếp hỏi: “Bản quan đến đây, vẫn là vì bản án cũ năm Thiên Bảo thứ mười một. Hai vị có biết bản án này?”

Vừa nghe nói đến bản án này, sắc mặt Hàn Lâm liền có chút suy sụp.

Đôi mắt Hàn mẫu cũng đỏ hoe, cúi đầu xoa xoa khóe mắt.

Hàn Lâm nhìn tiểu nhi tử ngây thơ mờ mịt, sau khi xin ý kiến Triệu Thụy, để hắn đi vào với thê tử, sau đó mới mở miệng thở dài.

“Ta biết,” Hàn Lâm nói, “Năm đó chuyện nháo thành như vậy, ta không có khả năng không biết, chỉ là ta không nghĩ tới, cuối cùng sẽ tra đến trên người Lục nhi.”

Triệu Thụy hỏi: “Năm đó vì sao hắn rời khỏi nhà?”

Mặt Hàn Lâm khổ sở, nhưng không giấu giếm: “Việc này, ta và mẹ chúng nó cũng không biết vì sao, ta nhớ đại khái là ngày xuân năm Thiên Bảo thứ mười một, lúc ấy mẫu đơn trong nhà cũng sắp ra hàng, Lục nhi liền nói ta và nương nó quá vất vả, để tự mình nó đi Yến Kinh đưa hàng là được, nó thường xuyên đi Yến Kinh, ta cũng không quản. Ai biết……”

“Ai biết nó vừa đi chuyến này, rốt cuộc không trở về.”

Cho nên lúc ấy khi quan gia tra được Hàn gia, cả nhà Hàn Lâm đều ngơ ngác, bọn họ thậm chí còn hỏi quan gia, có thể giúp tìm Hàn Lục được không, tóm lại dù gì cũng cần phải biết còn sống hay đã chết.

“Nhi tử mất tích, ta cũng không biết nó đi nơi nào, chuyện trong thôn năm đó có liên quan đến Lục nhi hay không,” Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, rất thẳng thắn thành khẩn, “Năm đó ta đã nói với Diêu đại nhân, ta không biết, hiện tại cũng có thể trả lời với đại nhân như vậy.”

“Ta biết, ta không nên hoài nghi nhi tử, ta hẳn nên tin nó vô điều kiện, nhưng Chương nương tử và Mạnh huynh đệ hai mạng người cứ như vậy không còn, nhi tử ta lại vừa lúc mất tích, ta sao có thể thờ ơ.”

Hàn mẫu nghe được lời này, đột nhiên khóc rống thất thanh: “Ông già, ông đừng nói nữa, ông đừng nói nữa!”

Chuyện tới hiện giờ nói mấy thứ còn có ích lợi gì đâu?

Hàn Lâm nhìn bà lắc lắc đầu, sau đó nói với Triệu Thụy: “Chỉ là Lục nhi ngày thường trầm mặc ít nói, chỉ chăm sóc hoa cỏ, nó rốt cuộc đã làm cái gì, người làm phụ thân như ta thật sự không biết.”

“Ta đã hy vọng nó không có phạm tội, chỉ là không cẩn thận lạc đường tìm không thấy nhà, lại……” Hàn Lâm cười khổ ra tiếng, “Lại hy vọng nó chạy án, ít ra như thế, nó còn có thể sống tiếp.”

Cũng không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Yến Kinh, sống không thấy người, chết không thấy xác, cả đời sống trong tưởng niệm của phụ mẫu.

Hàn Lâm bình tĩnh nhìn Triệu Thụy: “Đại nhân muốn hỏi cái gì, ta đều có thể nói, chỉ cầu đại nhân tìm được Lục nhi.”

“Ta cùng mẹ chúng nó, cũng có thể an tâm nhắm mắt.”

Lời tuy nói như thế, nhưng một người bị tình nghi không biết có phải sợ tội tháo chạy hay không, thì có thể tìm kiếm ở nơi nào?

Ngay cả hắn sống hay chết, cũng không ai có thể xác định.

Hàn Lục, rốt cuộc đang ở đâu?

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.