Yêu Chậm

Chương 64



Editor: Saki

Minh Phù nhìn thấy tin nhắn này, lại xoay nửa người trên: “Anh trai nói bây giờ anh về nhà, anh ấy muốn đánh gãy chân anh.”

Khi gọi tên người thân trước mặt Minh Phù, Trần Tự Chu không bao giờ dùng chữ “anh” phía trước, mà trực tiếp coi Minh Phù như một phần trong gia đình mình.

Nhận ra điều này, Minh Phù không nói gì nhưng thầm thay đổi cách xưng hô.

Trần Tự Chu liếc nhìn cô, nụ cười nở trên môi cô gái nhỏ, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.

“Sao em lại cười vui thế khi thấy người yêu sắp bị đánh vậy?”

Minh Phù thốt lên “À”, khẽ rụt người đang nhoài về phía trước lại vào ghế, sờ sờ khóe môi và phủ nhận: “Không có mà, anh nhìn nhầm rồi.”

Trần Tự Chu khẽ bật cười, không nói thêm gì.

Tuy nhiên, chỉ từ âm thanh đơn giản đó, ai cũng có thể tự hiểu rằng anh đang thầm hỏi “Em nghĩ anh ngốc à?”

Bất chợt, những ký ức xa xôi ùa về trong tâm trí, Trần Tự Chu lắc đầu: “Anh nghĩ cô gái nhỏ này có vấn đề về tư tưởng.”

Minh Phù không hiểu mình đã làm sai điều gì mà bị gán cho cái tội này: “Em đã làm gì sai chứ?”

“Tại sao em lại thích nhìn người yêu mình bị mắng chửi vậy?”

Đến gần ngã rẽ, Trần Tự Chu bật đèn xi nhan, tiếng “tích tích” nhẹ vang lên trong xe.

Nhớ lại Minh Phù hồi cấp ba, anh bật cười: “Hồi đi học, mỗi lần thầy Ngô mắng anh, em lại ở bên cạnh cười. Giờ biết người yêu em sắp bị đánh, không lo lắng thì thôi, còn vui nữa chứ.”

“Ai bảo anh —” Minh Phù dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên viền điện thoại, buông ra hai chữ: “Kiêu ngạo.”

Cô nói thêm: “Nên cho người trị cho ra lẽ.”

Càng trải qua nhiều thời gian bên Trần Tự Chu, Minh Phù càng bớt đề phòng, giờ đây cô có thể chia sẻ mọi điều với anh mà không e dè.

Trần Tự Chu thường tạo cho người khác ấn tượng phóng khoáng và có phần kiêu ngạo, nhưng chỉ Minh Phù mới từng chứng kiến anh bị mắng mỏ.

Minh Phù từng chứng kiến một Trần Tự Chu khác xa với hình ảnh mà mọi người biết đến, đây là bí mật nhỏ của riêng cô.

Lý do lớn nhất khiến cô giữ bí mật này chính là bởi cô hiểu rõ rằng Trần Tự Chu sẽ không gặp phải bất kỳ rắc rối nào.

“Muốn trị anh, chỉ cần một ánh mắt từ em thôi là đủ khiến tim anh hoảng hốt rồi, cần gì người khác, hơn nữa, anh cũng không phải ai nói gì cũng nghe đâu.”

Lúc riêng tư, anh thường nói chuyện kéo dài, bỏ đi vẻ nghiêm túc khi làm việc, toát lên vẻ lười biếng của một công tử hờ hững. Đèn đỏ hiện lên ở ngã tư trước mặt, Trần Tự Chu đạp phanh, nhanh chóng tháo dây an toàn và vươn người qua.

Một bàn tay nắm gương mặt Minh Phù, chen vào giữa, môi cô gái nhỏ mở ra, anh tiến vào không chút cản trở.

Ôm Minh Phù dây dưa một lát, anh lui ra, lại hôn lên môi Minh Phù.

Đây cũng là một trong những thói quen của Minh Phù.

“Bây giờ và sau này chỉ nghe một mình em thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 511

Đây là lần thứ hai anh nói với cô những lời này.

Nói xong, anh rút lui về ghế lái, kéo dây an toàn và thắt lại, như thể đã được tính toán thời gian chính xác.

Đèn đỏ vừa tắt, những chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển chậm rãi. Trần Tự Chu nhấn ga đuổi theo và hoàn thành câu nói dang dở: “Chỉ có em mới trị được anh thôi, hôm trước vào đồn cảnh sát, anh cũng chẳng gọi ai ngoài em đến.”

Minh Phù li3m li3m môi, thử hỏi anh: “Em nói gì anh cũng nghe à?”

“Nghe này, em bảo anh mở cửa nhảy xuống ngay bây giờ, anh cũng không nói nhiều lời.” Có lẽ đoán được Minh Phù sẽ nói gì, Trần Tự Chu vội vàng thêm vào một câu: “Em mà bảo anh sau này không được đụng vào em nữa, anh không nghe đâu!”

Minh Phù mở to mắt, không nói lời nào.

Làm sao anh biết được cô muốn nói gì chứ?

Nhìn thoáng qua biểu cảm của cô gái, Trần Tự Chu khẽ mỉm cười: “Hôn nhiều rồi nên anh biết em đang nghĩ gì mà.”

Ngữ khí vô cùng đắc ý.

Trần Tự Chu đưa một tay qua sờ cằm cô: “Anh ngoan ngoãn nghe lời em, vậy anh cũng phải có phần thưởng chứ nhỉ? Em không thể tước đoạt quyền lợi của anh được.”

Minh Phù nắm lấy tay anh, nhéo mu bàn tay anh: “Anh nghỉ việc đi làm luật sư đi, giỏi nói, ngụy biện còn rất nhiều, ai cũng cãi không lại anh.”

“Không cần đâu, nhà mình đã có một luật sư rồi.”

Nói một cách tự nhiên và trôi chảy.

Hai chữ “nhà mình” khiến Minh Phù cảm thấy bồi hồi trong lòng.

Cô mím môi cười rộ lên, nâng tay Trần Tự Chu đặt lên đùi, lần lượt bóp ngón tay anh chơi, cuối cùng lại c ắm vào kẽ ngón tay anh, sau đó giữ chặt.

Trần Tự Chu tiện thể đưa tay lên, hôn lên mu bàn tay của cô. 

Sau đó lại đặt tay cô xuống.

Nhìn hai bàn tay đan xen chặt chẽ, mu bàn tay còn lưu lại hơi ấm từ môi Trần Tự Chu, Minh Phù dùng ngón tay bên kia gõ nhẹ lên mu bàn tay Trần Tự Chu, không tự chủ thốt lên: “Cảm giác giống như mơ vậy.”

Trên thế gian này, chẳng có gì đẹp đẽ và quý giá hơn tình yêu đôi lứa, cũng là chuyện khó có được nhất.

Mang tính cách thụ động và tiêu cực trong tình cảm, từ ngày Minh Phù thích Trần Tự Chu, chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của mình sẽ được đáp lại.

Rồi từ thích Trần Tự Chu, Minh Phù được anh đáp lại tình cảm và họ giờ đây đã bên nhau.

Họ cùng nhau ăn uống, đi làm về và chung sống

Họ còn nắm tay nhau, hôn nhau và ôm nhau.

Tất cả những điều mà trước đây Minh Phù không dám mơ ước nay đã trở thành hiện thực.

Khi yên tĩnh, Minh Phù không thể kiềm chế suy nghĩ rằng mọi thứ đều không thực tế.

Nếu đây thật sự là một giấc mơ, cô ước sẽ không bao giờ thức dậy.

Bỗng nhiên, Minh Phù cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu ngón tay, cô “A” một tiếng: “Anh cắn em làm gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 288

Trần Tự Chu hỏi cô: “Đau không?”

Có lẽ do hung hăng, anh đã cắn cô rất mạnh, để lại một vòng dấu răng hằn sâu trên ngón trỏ của cô.

Cô có chút uất ức gật đầu: “Đau.”

“Hẳn là đau, không đau thì không nhớ lâu.” Trần Tự Chu lạnh lùng nói: “Vẫn còn tưởng là mơ à?”

Minh Phù lắc đầu: “Không còn nữa…”

“Biết không phải là được, sau này còn nói nhảm nữa anh sẽ đánh gãy chân em.” Sau khi làm lành, lần đầu tiên Trần Tự Chu cau có trước mặt Minh Phù: “Đặt trái tim em vào trong bụng, cả đời này anh đều trói buộc em, cái gì mà mơ hay không mơ, đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Vâng.” Minh Phù ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

Trần Tự Chu đưa tay tới bên miệng cô: “Được rồi đừng uất ức, để em cắn lại.”

Minh Phù cũng không khách sáo, há miệng cắn xuống.

Chỉ có điều không dùng nhiều sức, giống như mèo con mọc răng.

Trần Tự Chu đụng lưỡi lên vòm miệng, cười cô: “Em đang cắn anh hay muốn quyến rũ anh đây?”

Minh Phù vội vàng buông tay anh ra, không nắm nữa, đẩy tay anh về.

Trong đầu người này thật sự là không có khoảnh khắc nào sạch sẽ.

Trần Tự Chu không buông tha cho cô, nắm lại tay cô và siết chặt, dùng ngón cái vuốt v e vòng dấu răng do anh tạo ra.

Minh Phù biết không tránh được anh, cũng không làm chuyện vô ích, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, dòng người hối hả tan tầm công sở đổ dồn về nhà, xe cộ qua lại tấp nập trước cổng chợ, nhìn vào bên trong, có thể thấy muôn vàn màu sắc rực rỡ của trái cây, rau củ cùng tiếng rao bán náo nhiệt của các tiểu thương.

Tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc sống đời thường.

Sau một lúc, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở bóng người phản chiếu trên cửa sổ xe.

Đường nét sườn mặt người đàn ông sắc bén, vai và cổ cao ngất, hai cánh tay đặt hờ hững lên vô lăng, tạo thành một đường cong.

Bỗng dưng Minh Phù nhớ lại khoảnh khắc hai người gặp lại nhau vào buổi tối hôm ấy, bối cảnh xung quanh lúc đó có phần tương đồng với khung cảnh hiện tại.

Khác biệt ở điểm này, khi đó Trần Tự Chu đối xử với cô với thái độ lạnh nhạt, khiến cô cảm thấy e dè và lúng túng.

Giờ đây anh nắm chặt tay cô không buông, còn cô cũng có được danh phận mới để nũng nịu và mè nheo anh.

Nhớ lại chuyện cũ, Minh Phù không kìm được mà nói với anh: “Hôm chúng ta mới gặp lại, anh đối xử với em rất hung dữ, anh còn nhớ không?”

Trần Tự Chu cũng không giải thích cho mình, thừa nhận vô cùng lưu loát: “Nhớ rõ, khi đó cảm thấy em chính là một bé con vô ơn, anh còn vui vẻ chạy về tìm em, tức giận không thôi.”

Bây giờ nghĩ lại, cũng rất làm ra vẻ 

Rõ ràng là quay về để gặp cô, sao còn giả vờ không quen biết.

“Thử lại lần nữa, lần này anh sẽ kéo em lại và hôn em, bao giờ em đồng ý ở bên anh, anh sẽ buông tha cho em.” Anh nói: “Bằng cách này, anh có thể tiết kiệm được một mớ rắc rối không cần thiết.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 180

“Lưu manh!” Minh Phù lẩm bẩm, “Trong phòng còn có trẻ em mà.”

Trần Tự Chu thuận theo sửa lời: “Được thôi, vậy anh kéo em ra ngoài hôn.”

“…”

“Vừa lên xe, anh đã bảo em lấy khăn lau chân cho anh. Lúc đó, em đã nghĩ ngay rằng anh sợ em làm bẩn xe của anh.”

“?”

Trần Tự Chu bật cười vì bực bội, nhưng cũng không bỏ qua hai chữ “lúc đó” trong lời nói của Minh Phù, liếc nhìn bé con vô ơn bên cạnh: “Vậy bây giờ thì sao?”

Cảm nhận được áp lực thấp bao trùm quanh người đàn ông, Minh Phù cố nở nụ cười: “Bây giờ em biết là anh sợ em bị cảm lạnh.”

Cô khẳng định bổ sung: “Em biết mà, em còn biết lúc đó anh bảo em chuyển tiền cho anh là để thêm Wechat của em nữa.”

Khi đó, vì thái độ lạnh nhạt của anh mà những chi tiết cô không dám suy nghĩ nhiều đã dần dần được cô làm sáng tỏ sau này.

“Cũng tạm, cũng có chút lương tâm.” Trần Tự Chu tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa?” Minh Phù bối rối không biết mình đã bỏ sót điều gì: “Còn gì nữa đâu?”

“Đã đặt đồ ăn cho em rồi nhé, em chưa ăn à?”

Chiếc xe đi vào khu chung cư, phía trước có người đi bộ, Trần Tự Chu bấm hai tiếng còi.

“… À, là anh đặt cho em hả.” Minh Phù chột dạ sờ chóp mũi: “Em cứ tưởng là Lộ đặt cho em.”

“Anh rút lại lời nói vừa rồi.” Trần Tự Chu gật đầu không cảm xúc: “Vẫn là một bé con vô ơn.”

Lúc anh dứt lời, xe cũng vững vàng dừng vào chỗ đậu xe.

Minh Phù tháo dây an toàn, nhoài người qua hôn anh nịnh nọt: “Em biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa nhé.”

Giờ đây, cô cũng đã thành thạo kỹ năng dỗ dành công tử vui vẻ rồi.

Cô gái nhỏ quỳ một chân trên ghế, nửa người trên nghiêng tới, cổ áo sơ mi rộng thùng thình rủ xuống theo tư thế của cô, lộ ra làn da trắng nõn trước ngực, mơ hồ có thể thấy được phía trên in mấy dấu đỏ.

Anh đã lấy nó ra.

Vừa liếc nhìn, Trần Tự Chu đã vội vàng rời mắt một cách dè dặt, nhưng lời nói trên miệng lại cợt nhả, bừa bãi: “Chiếc xe này quá thấp, không tiện làm gì cả, lần sau đổi xe khác rồi hãy hôn anh.”

Mặt Minh Phù ửng đỏ dần, rồi cô từ từ lùi ra sau, mở cửa xe và bước xuống.

Mỗi lần chủ động hôn Trần Tự Chu, anh lại khiến trái tim cô rung động bằng những lời nói ngọt ngào.

Trần Tự Chu nhặt chiếc túi Minh Phù để quên trên ghế lái phụ, xuống xe, bấm chìa khóa khóa cửa xe rồi thong thả bước theo sau cô.

Đi nhanh vài bước, giọng điệu giễu cợt áp sát vào tai cô từ phía sau: “Sao sau bao nhiêu năm rồi mà em vẫn còn dễ ngại thế nhỉ?”

Minh Phù im lặng không đáp.

Trần Tự Chu nhân cơ hội trộm mùi thơm, hôn nhẹ lên vành tai cô: “Cục cưng của anh thật ngây thơ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.