“Cứu cái thai! Phải cứu cái thai trước!” Hà Nhất điên cuồng lắc mạnh người của Ân Diên Tuyền.
Ân Thư Thảo mặt xám cả lại, tức giận gỡ bà ra khỏi người của anh.
“Không được! Thế còn chị Khánh Đình thì sao?!”
“Đồ ngu này! Mày không thấy nó đáng chết lắm hả?! Nó đã làm gì cho nhà ta ngoài việc ăn không rồi đem tai tiếng về chưa?! Ít ra nó còn để lại được con cháu cho Ân gia.
Phải cứu cái thai trước!”
“Mẹ quá đáng thế?! Chẳng phải mấy hôm trước mẹ còn bảo không chấp nhận đứa bé ấy mang huyết thống Ân gia sao?!”
“Nhưng nhỡ đâu nó thực sự là cháu của tao thì tao biết phải làm sao bây giờ?! Diên Tuyền!!!” Hà Nhất quay trở lại tóm lấy vai của anh, tay run rẩy cầu xin: “Coi như mẹ xin con, hãy cứu lấy cái thai đi! Nó đã làm ra chuyện tày trời, con không được phép thương xót cho nó! Nó đã làm tổn thương con vô số lần rồi!”
Người bác sĩ đứng bên cạnh họ hớt hải nhìn thời gian trôi đi đã quá lâu, sốt ruột gần như là hét lên.
“Mấy người quyết định xong chưa?! Nhanh lên! Không kịp đâu! Nếu không nhanh đưa ra quyết định, sẽ chết cả mẹ lẫn con đấy!!!”
Ân Diên Tuyền cảm thấy toàn thân mình thoát lực, đầu lùng bùng ong ong, thấy mọi thứ trước mắt hư ảo không còn phân biệt được đâu là sự thực, đâu là ảo giác.
Anh mím chặt lấy bờ môi run rẩy, nghe bên tai là tiếng gào thét của Hà Nhất, còn một bên là nỗi sợ hãi của bản thân, cuối cùng, anh trầm giọng đưa ra quyết định.
“Cứu đứa bé…”
“Không được!!! Anh à!…” Ân Thư Thảo hoảng hốt.
Cô ta không thể ngờ được chính miệng Ân Diên Tuyền sẽ nói ra quyết định này.
“Chị Khánh Đình…!chị ấy…”
“Đi ra đây! Mày đi ra đây với mẹ! Không được ngăn cản anh mày!”
Hà Nhất nghiến răng kéo Ân Thư Thảo đi ra khỏi hành lang.
Cô ta ngoái trông bóng hình cao lớn của Ân Diên Tuyền lặng lẽ kí tên vào tờ giấy do người bác sĩ đó đưa, nước mắt thành dòng mà rơi xuống lã chã.
Dương Khánh Đình sắp chết đấy ư?! Không thể nào! Sao có thể thế được cơ chứ?!
Ân Thư Thảo nhìn thấy trước mắt là một khoảng mơ hồ, đờ đẫn quay sang nhìn Hoàng Tiểu Nghê cũng đang đi theo bên cạnh họ, ánh mắt hiện lên tia căm hờn đến tận xương tuỷ.
Con đ* khốn nạn!!!
Bên trong phòng cấp cứu hiện tại, bầu không khí nghẹt thở cũng không đỡ hơn được bên ngoài là bao.
Những người bác sĩ trùm từ đầu đến cuối là những bộ quần áo khử trùng màu xanh ngọc, căng thẳng dùng dao mổ bụng của Dương Khánh Đình.
Tiếng máy đo nhịp tim bíp bíp vang lên từng nhịp chói tai, bên trong căn phòng, y tá bác sĩ đều căng não để cầm máu cho Dương Khánh Đình, vừa lấy dao mổ rạch một đường nằm ngang bên dưới bụng của cô.
Nhiều lúc đột ngột hơi thở của Dương Khánh Đình bỗng dừng lại, nhiều bác sĩ lại phải cuống cuồng ép tim cho cô.
Đứa bé trong bụng cô chưa đủ tháng, còn quá yếu ớt, nhiều lúc mọi người còn phải cắn răng trước nghi hoặc, có phải đứa bé đó đã chết rồi không?
“Được…!Được rồi!!! Lấy được đứa bé ra rồi!!!”
Một người bác sĩ kiệt sức reo lên, trên tay bế một đứa bé nhỏ con còn chưa đủ to bằng bắp cẳng tay sau hơn một tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ một ca mổ đẻ không thể lâu được đến vậy, nó diễn ra lâu như thế vì Dương Khánh Đình gần như là sắp ngừng thở rồi.
Mọi người thở phào một hơi nặng nhọc, nhanh chóng cắt dây rốn, rồi đưa đứa trẻ ra ngoài.
Nhưng niềm vui của họ còn chưa diễn ra được bao lâu khi bỗng từ một góc cạnh giường vang lên một tiếng bíp kéo dài.
Tất cả những người bác sĩ ở đó đều đờ đẫn, nhìn màn hình của máy đo nhịp tim từ lúc nào bỗng chuyển thành một đường chỉ kéo dài bằng phẳng.
Như một dải đất chôn một nắm mộ không.
“Không…!Không xong rồi!!! Ép tim!!! Mau ép tim cho cô ấy!!!”
“Xử lí vết thương đi! Có mấy chỗ vết thương hở lại tiếp tục chảy máy rồi!!!”
“Phu nhân! Con của cô an toàn rồi! Cô cũng phải cố lên! Cô đừng có chết!”
“Không kịp mất! Điều thêm mấy người nữa tới đi! Sao bác sĩ chuyên khoa từ bệnh viện khác vẫn chưa thấy tới vậy hả?!”
Bọn bọ gắng sức để cấp cứu cho Dương Khánh Đình, nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn không có lấy một chút dấu hiện nào khả quan.
Hơi thở của cô càng nhạt dần, rồi gần như là dừng hẳn.
Trước những tiếng khóc nấc nghẹn ngào của mấy cô y tá, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ một bên khoé mắt của cô rồi tan vào trong không khí.
Cả một căn phòng cấp cứu đông người ngột ngạt càng giống như một lễ tang viếng cho một sinh mạng người vừa mới mất đi.
Dương Khánh Đình biết mình sắp không còn trụ được lâu nữa, cô nhắm mắt, nhớ về buổi tối của tuần trăng mật khi đó.
Cô nhớ là mình đã ngồi ở bên cạnh giường của Ân Diên Tuyền, đắp khăn lên trán anh, chăm sóc anh khi anh bị ốm nặng.
Cùng với đó là lời hứa của cô.
“Em chắc chắn sẽ không bỏ anh đi.”
Xin lỗi anh, Diên Tuyền.
Có lẽ, lời hứa đó em không giữ được rồi.