Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời



Sinh thần của Thái Hậu lại có cung tỳ hầu hạ bên người Lục công chúa chết ở ngự hoa viên, đây không phải là định làm cho Thái Hậu nương nương khó chịu bực bội sao? Chuyện này bất kể vì nguyên do gì thì Lục công chúa cũng sẽ bị chỉ trích, thậm chí nếu không xử lý tốt tai nạn ắt sẽ ập xuống.

Cho nên tâm tình Đoan Mộc Cảnh cực kì tốt.

Thật sự quá tốt.

Vừa nghĩ đến hôm qua muội muội phải chịu tội như vậy đều là do Lục công chúa làm, Đoan Mộc Cảnh lập tức tràn đầy sát khí, đương nhiên nói cho cùng thì kẻ đầu sỏ chân chính vẫn là tên khốn kiếp Quân Tu Nhiễm kia!

Đoan Mộc Cảnh ngồi ở Xuất Vân Các một lát, chia sẻ với muội muội một số chuyện làm cho tâm tình hắn sung sướng, rồi dặn dò đám nha hoàn chăm sóc quận chúa cho tốt, sau đó mới cáo từ rời đi.

Ra khỏi Xuất Vân các, hắn đứng ở trước cửa, mặt mày mỉm cười, khoé môi nhẹ cong, như có điều suy nghĩ.

Lại nói, chuyện tỳ nữ của Lục công chúa đập đầu chết ở ngự hoa viên, hắn có nên tìm cơ hội xúi giục thêm một chút mồi lửa không?

Đoan Mộc Cảnh cười ôn hoà, xoay người đi ra khỏi Đoan Mộc vương phủ.

Mặc kệ tình huống bên ngoài rốt cuộc ra sao, một ngày này Đoan Mộc Điềm trôi qua rất bình tĩnh, nàng luôn ở Xuất Vân các, ngay cả cửa cũng không bước ra.

Buổi tối, có bóng người nhanh chóng xẹt qua màn đêm yên tĩnh, lách khỏi tầng tầng thủ vệ, đi tới phụ cận Xuất Vân các.

Thân ảnh chợt lóe, hắn vọt người lên, nhanh chóng mở rộng cửa sổ nhẹ nhàng đi vào.

Ban đêm gió mát thoang thoảng thổi lên tay áo tung bay, vừa nhẹ nhàng hạ xuống liền biến mất ở trong khuê phòng.

Hắn thả nhẹ cước bộ, vòng qua bình phong đi vào bên giường trong nội thất.

Dưới màn đêm, chợt có mũi nhọn sắc bén loé lên, giống như cầu vồng thất luyện, xé đôi không khí đánh thẳng về phía hắn.

Hắn vội vàng né tránh, “Phịch” một tiếng ngã lên giường.

Mũi kiếm bén nhọn tiếp tục đâm về phía sau lưng, hắn lập tức trở mình, chỉ nghe phập một cái, là tiếng dao kiếm cắm vào ván giường, cách đầu hắn không đến một ngón tay.

Sau khi cắm vào, đoản kiếm lại nhanh chóng chuyển hướng, xẹt thẳng vào đầu hắn.

“Điềm Điềm, là ta!”

Sát khí chợt ngưng lại, hắn ngửa đầu nằm trên giường, cảm thấy mũi kiếm kia đang dừng ở trước mặt hắn, gần như đã sắp chạm vào da hắn rồi, xung quanh rất im lặng, nhưng hắn lại có thể cảm giác được Điềm Điềm đang ở đây.

Lúc này, cả phòng yên tĩnh, hắn nói xong một câu liền im lặng nằm, nàng cũng không phát ra bất kì tiêng động nào.

Một lúc sau, mũi kiếm dí sát mặt hắn hơi rời ra một chút, bên cạnh có tiếng người bước lên giường, lụa gấm phất qua mu bàn tay hắn, giống như cọ qua tim, nhột nhột mà ngưa ngứa, khiến tâm thần hắn hơi nhộn nhạo.

“Điềm Điềm.”

Hắn khẽ gọi, cảm giác được nàng đang ở bên cạnh, còn cực kì gần, đưa tay là có thể chạm vào.

Trên người bỗng nhiên nặng xuống, nàng đặt mông ngồi trên người hắn, sau đó vạt áo trước ngực căng ra, Đoan Mộc Điềm túm áo hắn kéo dậy, mũi kiếm sắc nhọn một lần nữa kề sát người hắn.

Lần này vị trí càng nguy hiểm hơn.

Nàng để đoản kiếm lạnh lẽo kề sát gáy hắn, lạnh lùng nói: “Hơn nửa đêm ngươi vụng trộm lẻn vào Đoan Mộc vương phủ, còn đột nhập vào khuê phòng của ta, muốn làm gì?”

Hơi thở của nàng đập vào mặt, người nào đó trực tiếp không nhìn đến uy hiếp trí mạng mà tâm thần nhộn nhạo tiến thêm một bước.

“Một ngày không thấy như cách ba thu mà.” Hắn khẽ lẩm bẩm, cũng đưa tay sờ eo nhỏ của nàng, nói, “Hôm qua nàng vội vàng rời đi, ta cũng không biết nàng có việc gì hay không, hôm nay lại bị công chuyện quấn thân, đến tận đêm mới được yên tĩnh, không nhịn được nên chạy tới đây gặp nàng.”

Cổ nhất thời đau xót, một chất lỏng ấm áp chảy xuống, trong không khí tản ra một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong bóng đêm, ánh mắt ánh lóe ra nhiều điểm sáng mềm nhẹ, tuy bị thương nhưng lại cười khẽ ra tiếng, ôm chặt nàng, vô lại nói: “Muốn giết ta thì mau ra tay đi, nhưng đừng do do dự dự, sẽ khiến ta nghĩ là nàng đau lòng cho ta, không nỡ giết ta đó.”

“…”

Nếu lúc này có đầy đủ ánh sáng thì có thể phát hiện sắc mặt Đoan Mộc Điềm so với màn đêm còn âm u hơn, đối diện với đôi mắt loé sáng kia, nàng lạnh lùng rời đoản kiếm sang chỗ khác, nhưng ngay sau đó liền đấm mạnh một cú vào bụng Quân Tu Nhiễm.

Hắn không khỏi thét lớn, lại nghe giọng nói của nàng vang lên trên đỉnh đầu: “Ngươi là hoàng tử điện hạ, giết ngươi, còn phải chôn cùng ngươi!”

Hắn ôm bụng nhíu mày hừ nhẹ, nghe vậy lại không sợ chết thấp giọng nói: “Ừ, không sinh cùng ngày nhưng chết cùng huyệt.”

Vì thế không hề ngoài ý muốn lại một tiếng vang lên, hắn bị ném xuống giường không chút thương tiếc, một cái chân ngọc theo sát tới, hung hăng giẫm lên ngực hắn, dùng sức nghiền nghiền.

Nghe tiếng vang, bọn nha hoàn dưới lầu đều bị đánh thức, vội vàng chạy lên, Cẩm Tú khẩn trương đứng ngoài cửa hỏi: “Quận chúa, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Bất kể nghe thấy động tĩnh gì cũng không cần qua đây.”

Cẩm Tú chần chờ một chút, lỗ tai chợt dựng thẳng, trái tim run lên.

Vừa rồi hình như nàng nghe được tiếng Tam điện hạ? Hắn giống như đang….rên rỉ?

Ngoài cửa, mặt Cẩm Tú đỏ bừng, không chút do dự lui xuống, còn dặn dò đám nha hoàn khác rời xa phòng quận chúa, không được quấy rầy.

“Nha hoàn của Điềm Điềm thực am hiểu ý người?” Tam điện hạ nằm ở dưới chân nàng, không thèm để ý tới cơn đau trước ngựa, cười khanh khách nói.

Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Cô nương hiểu ý như vậy, không bằng đưa cho tam điện hạ đi, thế nào?”

“Ta sao có thể đoạt người của Điềm Điềm chứ?”

“Có thể hầu hạ Tam điện hạ, cũng là phúc phận tu suốt ba đời của nàng.”

“Ta chỉ cần một người là Điềm Điềm thôi… Ưm, Điềm Điềmmm ~ “

Sắc mặt Đoan Mộc Điềm nhất thời đen kịt, tên khốn này, sao lại rên rỉ nhộn nhạo như thế?

Vì vậy, nàng không chút thương tiếc nhấc chân đá bay hắn ra ngoài.

Nghe nói một đêm này trong khuê phòng Điềm quận chúa cực kì náo nhiệt, thỉnh thoảng có tiếng va chạm tiếng rên rỉ truyền ra, trong Xuất Vân các một đám nha hoàn người thì ngây thơ không biết, người mặt đỏ tai hồng, nhưng tất cả đều một đêm khó ngủ.

Ngày hôm sau, bọn nha hoàn ngáp suốt cả ngày, mệt mỏi không thôi, lại thấy trong phòng quận chúa không chút động tĩnh gì, các nàng không khỏi hai mặt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu, xấu hổ mang e sợ lại đầy tò mò.

Quận chúa thật uy vũ, thế mà lại có thể khiến Tam điện hạ nửa đêm mò tới gặp gỡ, đây chính là mơ ước của bao nhiêu tiểu thư khuê các Đại Viêm, cầu đến chết vẫn cầu không được nha?

Bộ dạng khó coi thì sao? Quận chúa nhà ta có chỗ tuyệt đại tao nhã của nàng, khiến Tam điện hạ cam nguyện quỳ gối dưới váy nàng, sủng ái có thêm, nâng niu như trân bảo.

Ai ui ui, không biết bây giờ tình huống trong phòng thế nào rồi?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1432: Chung thọ

Trong phòng, người bị cho là trải qua một đêm xuân, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng – Tam điện hạ lúc này chống má nằm nghiêng trên tháp bên ngoài, u oán chép miệng, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn qua bình phong, trong ánh mắt lóe lên một loại hào quang có tên là nóng lòng rục rịch, cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài, thực u oán thực tịch mịch thực mất mát thực uất ức thực nhiều ưu tư.

“Ai ~”

Ngoài cửa có tiếng bước chân dừng lại, có người ở bên ngoài gõ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: “Muội muội, muội dậy chưa?”

Nội thất chợt vang lên tiếng xột xoạt, nhưng chỉ trong giây lát Đoan Mộc Điềm đã mặc xong quần áo đi ra, nói: “Ca ca mời vào.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Đoan Mộc Cảnh vừa tiến vào liền nhìn thấy Quân Tu Nhiễm đang nằm trên nhuyễn tháp trong phòng, không khỏi ngẩn ra, lại nhớ đến vẻ mặt bọn nha hoàn bên ngoài, đôi mắt Đoan Mộc Cảnh chợt sầm xuống.

“Tam điện hạ tới thật sớm.”

Tam điện hạ nhẹ nhàng cười, nói: “Không sớm, tối hôm qua gần canh ba mới tới đây.”

Đoan Mộc Cảnh nhất thời biến sắc, ánh mắt đảo qua người muội muội ngồi bên cạnh như không, giống như có chút suy nghĩ, rồi quay lại mỉm cười nói với Quân Tu Nhiễm: “Ủy khuất cho Tam điện hạ ngủ một đêm trên tháp, tiếp đãi không chu toàn, xin Tam điện hạ thứ lỗi.”

“…”

Nhìn thấy Quân Tu Nhiễm bị nghẹn, tâm tình Đoan Mộc Cảnh cực kì vui vẻ.

Muội muội nhà hắn sao hắn lại không biết? Tình huống trước mắt này, cho dù Quân Tu Nhiễm ở đây một đêm thì cũng không có khả năng hai người ngủ cùng giường, như thế, hắn an tâm.

“Ca ca, huynh hôm nay không cần tiến cung đi học sao?” Thấy hai người tạm ngừng tranh đấu, Đoan Mộc Điềm mới thừa dịp lên tiếng hỏi.

Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Đoan Mộc Cảnh hơi thu lại, nói: “Hôm nay ông ngoại xin nghỉ, nói là thân mình có chút khó chịu, tìm học sĩ khác giảng bài, nên huynh về trước.”

“Ông ngoại thân mình không khoẻ?” Đoan Mộc Điềm không khỏi kinh ngạc, nhịn không được có chút lo lắng.

Lão gia tử này, từ sau nàng hồi kinh, mặc dù chưa bao giờ có sắc mặt hoà nhã, nhưng là thật tâm yêu quý nàng, tuy nàng tính tình lạnh lùng đạm mạc nhưng cũng không phải người vô tâm vô tình, đương nhiên cũng kính trọng lão nhân gia.

Đoan Mộc Cảnh gật đầu, nói: “Ừ, huynh tới đây là muốn nói với muội việc này. Còn nữa, huynh định đi thăm ông, muội muốn đi cùng không?”

“Đương nhiên muốn!”

Đoan Mộc Điềm lập tức đứng lên, kéo ca ca đi ra cửa.

Phía sau, Tam điện hạ trừng mắt nhìn, nháy mắt mấy cái nhìn hai huynh muội tay trong tay rời đi, ngay cả khóe mắt cũng không liếc sang mình một cái, hắn rốt cục nhịn không được sững sờ.

Điềm Điềm, ít nhất nàng cũng nên quay đầu liếc ta một cái chứ!

Đoan Mộc Điềm cùng ca ca tới phủ Đế Sư vấn an lão gia tử, nhưng chỉ thấy lão gia tử sinh long hoạt hổ tinh thần sáng láng vui vẻ, làm gì có vẻ thân mình khó chịu?

“Ông ngoại, không phải ông nói thân mình khó chịu sao?”

“Sao hả, các ngươi có ý kiến à? Lão phu ta mỗi sáng sớm đều phải tiến cung giảng bài cho đám nhóc các ngươi, không thể tìm cơ hội nghỉ ngơi vài ngày sao?”

“…”

Nhìn hai người ánh mắt vô thần, ông lại rầm rì một tiếng nói: “Nếu đã tới thì ở lại ăn cơm trưa đi, nếu không nhỡ bất cẩn truyền ra ngoài, người ta lại nói lão phu không hiểu đạo đãi khách, ngay cả bưa cơm cũng không chiêu đãi.”

Nói xong ông liền đứng dậy đi dạo.

Đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, mọi chuyện qua đi thì mau chóng khôi phục yên bình, Đoan Mộc Điềm lại trở về với cuộc sống nhàn nhã của mình, Đoan Mộc vương phủ sau khi giải quyết xong chuyện ở riêng liền ít việc đi rất nhiều, tổ mẫu có thể tự mình giải quyết ổn thoả, cho nên nàng cũng không bận bịu gì, chỉ cần xử lý tốt chuyện làm ăn rồi thuận tiện nghe các tin tức vụn vặn của người khác.

Nghe nói việc tỳ nữ bên người lục công chúa chết trong ngày sinh Thái Hậu nương nương ngày đó rốt cuộc khiến thái hậu vô cùng tức giận, hoàng thượng cũng cực kì phẫn nộ, hạ lệnh điều ra rõ ràng mọi chuyện. Sau đó, lục công chúa vốn luôn được cung phụng như minh châu, kiêu căng đã quen lại dám ăn nói lỗ mãng với Thái Hậu nương nương, Đức phi ngăn cản không kịp, chọc Hoàng Thượng giận dữ, hạ lệnh cấm túc Lục công chúa.

Nghe nói Đức phi nương nương lo lắng Lục công chúa, suy nghĩ quá nhiều nên ốm liệt giường, phu nhân tiểu thư của Hữu tướng phủ tiến cung thăm hỏi khuyên giải an ủi Đức phi nương nương rồi rời đi, song đại tiểu thư Hữu tướng phủ Thành Mộng Tuyền lại bị Đức phi nương nương giữ lại trong cung làm bạn.

Nghe nói Đức phi sai thái giám xuất cung triệu Quân Tu Nhiễm vào gặp, nhưng lại bị cự tuyệt.

Lúc này, Đoan Mộc Điềm mắt lạnh nhìn tam điện hạ ngồi đối diện cười tủm tỉm, nói: “Những lời đồn nói ta hãm hại thân nhân trưởng bối, quả thực vô cùng bất hiếu, nhưng so với Tam điện hạ thì đúng là chưa đủ tầm rồi.”

Hắn nghe vậy vô tội nhìn nàng, mỉm cười nói: “Điều này chẳng lẽ không phải lúc trước Điềm Điềm muốn ta làm thế sao?”

“Ta có yêu cầu như vậy với ngươi khi nào?”

“Mười năm trước, lúc chia tay ở thôn Tam Thạch, nàng nói với ta, người không đáng tín nhiệm thì đừng tin tưởng.”

“…” Nàng có nói như vậy sao?

Hắn chống cằm nhìn nàng, cười đến phong hoa tuyệt đại, rướn người kề sát vào nàng nói: “Ta là nghe lời Điềm Điềm dặn dò nha, người đó không đáng tín nhiệm nên ta không tin bà ta, thậm chí cũng không muốn gặp lại bà ta.”

Đoan Mộc Điềm hơi ngửa ra sau, cách xa hắn một chút, nói: “Ngươi đang đổ hết tội lỗi lên đầu ta?”

Hắn ngẩn ra, chợt đổi giọng nói: “Vừa rồi chỉ nói đùa nàng thôi, sao có thể vì Điềm Điềm mà không tin tưởng mẫu phi chứ? Chỉ là ta cảm thấy bà ấy đã giẫm đạp lên tín nhiệm của ta đối với bà, nên không muốn dễ dàng tin tưởng bà ấy nữa.”

Đoan Mộc Điềm liếc hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Có một đội quan binh vọt qua đường nhanh như tên bắn, sau đó lập tức biến mất ở đầu phố, người đi trên đường cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì ở kinh thành chuyện này rất bình thường, song Đoan Mộc Điềm lại chợt nhíu chặt mày.

Nàng cảm thấy đám quan binh vừa chạy trên đường kia không giống với đám quan binh trong kinh thành nàng từng gặp, đồng phục không giống, khí thế cũng không giống.

Quân Tu Nhiễm cũng nhìn theo hướng đội quân biến mất, hơi suy tư, chợt ánh mắt hắn khẽ động, đứng lên.

“Sao thế?”

Hắn đưa tay kéo nàng, xoay người đi ra cửa, nói: “Nếu ta không nhìn lầm thì những người vừa rồi hẳn là theo Long quân đi Bắc Cương từ trước.”

Vừa nghe đến hai chữa “Bắc Cương”, mắt Đoan Mộc Điềm sáng rực lên, phụ thân xuất chinh Bắc Cương đã một tháng, chỉ thỉnh thoảng có chiến báo truyền về kinh thành, nói là từ sau khi Đoan Mộc vương gia trở về, chiến sự Bắc Cương liền thay đổi thế yếu lúc trước, Đoan Mộc vương gia thống soái ngang nhiên phản kích, gần ba ngày đã đoạt lại một thành.

Tham Khảo Thêm:  Chương 197: Cái chết của tiêu lam

Có thể có chiến báo truyền về, nhưng lại chưa từng có binh lính Bắc Cương xuất hiện ở kinh thành, hôm nay vội vàng đến, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

Nghĩ vậy Đoan Mộc Điềm không ngồi yên được nữa, kéo Quân Tu Nhiễm bước ra ngoài cửa.

Nhưng vừa mới ra khỏi ghế lô, hai người lập tức thu hút các ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, tất cả đều nhìn chằm vào họ không nói gì.

Tửu lâu trong nháy mắt im lặng, Đoan Mộc Điềm hờ hững lôi kéo Quân Tu Nhiễm đi xuyên qua đại đường đi ra đường cái.

Mãi cho đến hai người đi rất xa, không khí trong tửu lâu mới thay đổi, mọi người túm năm tụm ba nghị luận rối rít.

“Thật làm cho người ta không thể tin được, Đoan Mộc vương gia lúc còn trẻ rất tuấn kiệt, Vương phi lại là đệ nhất mỹ nhân của Đại Viêm, làm sao con gái bọn họ lớn lên lại có bộ dáng như vậy?”

“Ngươi không biết? Mới lần đầu tiên nhìn thấy Điềm quận chúa à?”

“Quả thật là vậy, lúc trước chỉ nghe nói, quận chúa là người quý giá như vậy há lại để tiểu dân gặp mặt dễ dàng sao?”

“Điềm quận chúa này bởi vì có bớt trên mặt nên tiếng xấu truyền xa, lại nói, chuyện làm cho người ta không thể tin được chính là Tam điện hạ thế mà lại chung tình với Điềm quận chúa.”

“Không phải chứ? Lúc trước ta còn nghe nói là Điềm quận chúa mạnh mẽ cưỡng đoạt Tam điện hạ, Hoàng Thượng nhớ công ơn của Đoan Mộc vương phủ nên mới hạ chỉ tứ hôn. Lại nghe nói đoạn thời gian trước Tam điện hạ chiêu cáo thiên hạ, nói hắn thật tâm thật lòng thích Điềm quận chúa, còn tưởng rằng chỉ là đồn nhảm, nhưng hôm nay vừa thấy, vẻ mặt kia của Tam điện hạ có chỗ nào là tâm không cam lòng không nguyện chứ?”

“Chuyện lạ chuyện lạ, Tam điện hạ dáng người y như thần tiên, lại cự tuyệt hết các tuyệt sắc giai nhân khắp thiên hạ, cố tình chọn người xấu nhất.”

“Cũng là tôn quý nhất đây này.”

Bên cạnh chợt có giọng nói sâu kín thêm vào, khiến cho tất cả lời nghị luận chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt mọi người cũng khác nhau.

Có thể không tôn quý nhất được sao? Trừ bỏ hoàng thất công chúa ra, ai có thể tôn quý bằng quận của của Bắc thành Đoan Mộc và Đông thành Phượng gia? Nay Phượng gia không có quận chúa, thậm chí ngay cả huyết mạch truyền thừa cũng sắp đoạn tuyệt, chỉ còn lại Đoan Mộc vương phủ.

Mà luận độ tôn quý e rằng ngay cả đám quận chúa của thân vương hoàng thất cũng so ra không bằng vị quận chúa đến từ Đoan Mộc gia – gia tộc tồn tại từ khi khai quốc, dốc sức cùng hoàng thượng làm ra thiên hạ này, được phong thân vương, kế thừa địa vị.

Bên này dân chúng nghị luận rối rít, bên kia Đoan Mộc Điềm sau khi ra khỏi tửu lâu liền nhanh chóng đuổi theo hướng binh sĩ Long quân biến mất, một đường đi theo lại trực tiếp đuổi tới cửa lớn Đoan Mộc vương phủ.

Thời điểm nàng tiến vào Đoan Mộc vương phủ, đám quân sĩ kia đang đứng trong chính điện vương phủ, cung kính bẩm báo với lão vương phí phía trên.

“Lão Vương phi yên tâm, vương gia hết thảy mạnh khỏe, ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi kinh.”

Nàng vừa vào cửa liền nghe được một câu như vậy, không khỏi kinh ngạc.

Ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi kinh? Nhanh như vậy?

Mấy quân sĩ nhận thấy có người tiến vào lập tức xoay người nhìn sang, sau đó hướng Đoan Mộc Điềm hành lễ, đồng thanh: “Tham kiến quận chúa!”

Lại nhìn Quân Tu Nhiễm bên cạnh một cái, mới hành lễ, nói: “Tham kiến Tam điện hạ!”

Đoan Mộc Điềm không chú ý đến thứ tự hành lễ của bọn họ, chỉ nói: “Các ngươi nói cha ta ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi kinh? Chiến sự Bắc Cương đã kết thúc rồi sao?”

Trong đó có một gã quân sĩ mặt đen bẩm báo: “Bẩm quận chúa, Vương gia tài năng hơn người, từ khi ngài trở về thống lĩnh chúng thần đánh bại mười vạn đại quân của Liên Nhạc, ba ngày liền đoạt lại một thành, sau đó tiếp tục công thành lược trận, uy danh của Vương gia làm cho khí thế của đại quân sĩ Liên Nhạc sụp đổ, một đường liên tiếp bại lui, sáu ngày trước đã đưa tới thư xin hoà. Vương gia lệnh cho thuộc hạ hồi kinh tự mình tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, đem việc này bẩm báo và xin Hoàng Thượng định đoạt, Vương gia vẫn ở lại trong quân tiếp tục trông chừng Liên Nhạc để ngừa bọn họ có dị động gì.”

Nàng có nên hô một câu “Phụ thân uy vũ” không?

Mới chỉ ngắn ngủn không đầy một tháng, đội quân Liên Nhạc từng khiến vô số võ tướng trong triều sứt đầu mẻ trán mặc cho chúng xâm chiếm, nay lại bị sự phản kích và uy danh của phụ thân đánh lui dễ dàng như vậy, còn khiến Liên Nhạc phải chủ động đưa hoà thư tới?

Hoàn hồn lại, nàng liền nhận ra vẻ khác thường, nhìn bọn họ hỏi: “Nếu phụ thân bảo các ngươi hồi kinh bẩm báo việc này cho Hoàng Thượng định đoạt, sao các ngươi lại đến Đoan Mộc vương phủ trước?”

“Trước khi đi, Vương gia giao cho mạt tướng một phong thư nói là muốn giao cho lão vương phi, thế tử hoặc là quận chúa đều được, trên đường đến hoàng cung có đi qua Đoan Mộc vương phủ, nên mạt tướng liền đưa thư tới trước. Bây giờ chúng ta phải lập tức tiến cung.”

Nói xong, hắn lại xoay người hành lễ với lão vương phi rồi rời khỏi chính điện, rời khỏi Đoan Mộc vương phủ vội vã đi về phía hoàng cung.

Đoan Mộc Điềm nhìn bọn họ rời đi rồi mới xoay người nhìn về phía tổ mẫu, nói: “Tổ mẫu, trong thư phụ thân có dặn dò gì không?”

Lão Vương phi trực tiếp đưa thư cho nàng, nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ báo bình an, còn nói chỉ chờ tin tức từ kinh thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là rất nhanh là có thể hồi kinh.”

Đoan Mộc Điềm thật vất vả kiềm chế tâm trạng nhảy nhót, khóe mắt đuôi lông mày nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng tươi cười mềm nhẹ.

Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu.

Tin chiến sự nơi Bắc Cương lấy được toàn thắng rất nhanh truyền khắp triều đình dân chúng, truyền vào dân gian, nhất thời làm cho cả kinh thành sôi trào, hơn nữa nhanh chóng lan sang bốn phương tám hướng.

Thâm cung nội viện, có người đứng dưới hành lang vẻ mặt khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì? Đoan Mộc vương gia đánh bại Liên Nhạc, chiến sự Bắc Cương đã sắp chấm dứt, chờ giải quyết xong liền khải hoàn hồi kinh?”

“Còn không phải sao? Chuyện này đã sớm truyền ra rồi, tiểu thư ở hậu cung hầu hạ Đức phi nương nương nên bây giờ mới biết. Lại nói, Đoan Mộc vương gia này không khỏi quá lợi hại đi, dễ dàng đánh lùi Liên Nhạc quốc xâm chiếm.”

“Làm sao có thể? Sao có thể như vậy?” Nàng ta thất thần thì thào tự nói, “Liên Nhạc đại quân sao lại giống phế vật như thế. Chiến sự chấm dứt, chẳng phải Đoan Mộc vương gia sắp hồi kinh sao? Đến lúc đó ta chẳng phải là sẽ càng khó tranh với Đoan Mộc Điềm sao? Không không, ta phải lập tức đi nói việc này cho cô!”

Vừa nói nàng ta vừa vội vàng xoay người, chạy về phía tẩm cung của Đức phi.

Trong một cung khác, Thái Hậu nương nương mặt mũi hiền lành thổi hơi nước lượn lờ trên chén trà, nhẹ giọng nói: “Bắc Cương đại thắng, Liên Nhạc bại lui cầu hòa, đây là chuyện lớn khắp chốn vui mừng, sao ngươi lại bày ra cái vẻ buồn bực thế kia? Nếu để người ta nhìn thấy nói linh tinh rơi vào tai Hoàng Thượng, coi chừng rước họa vào thân.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 373: Bài giảng về tình yêu của cô giáo đàm

Bên cạnh, Thục phi nhíu mi ngồi ngay ngắn, nghe vậy vẻ mặt run sợ, nói: “Cô, sao cô còn có thể trấn định như thế? Đoan Mộc Tranh khải hoàn quay về, Đoan Mộc vương phủ sẽ càng lớn mạnh, lại có Hoàng Thượng tứ hôn Đoan Mộc Điềm làm Vương phi của tam hoàng tử, chỉ chờ Đoan Mộc Tranh hồi kinh, hôn sự này cũng sẽ tiến hành rồi.”

Thái Hậu nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Ngươi dúng là nhìn không thấu rất nhiều chuyện, khó trách nhiều năm như vậy vẫn không phải đối thủ của hoàng hậu.”

Sắc mặt Thục phi nhất thời cứng đờ, lại nói: “Xin cô chỉ điểm.”

Vì thế Thái Hậu buông chén trà nhỏ trong tay, tùy tay chỉ một hướng khác, nói: “Cái người trong cung Tuyên Đức kia cũng không muốn quận chúa Đoan Mộc vương phủ làm con dâu của ả ta đâu.”

Bên trong ngự thư phòng đã có tiếng cười to sảng khoái vang lên, Quân hoàng đế đứng trước ngự án, khó nén hưng phấn kích động bước đi thong thả, nói: “Tốt tốt tốt, thật không hổ là A Tranh, chỉ riêng uy danh hiển hách của hắn đã doạ đám nhãi con Liên Nhạc kia sợ bể mật rồi, Bắc Cương đại thắng, Liên Nhạc cầu hòa. Tốt, rất tốt! Người đâu, truyền chỉ đến phủ Tả tướng, bảo Sùng Văn Trọng lập tức đi tới Bắc Cương hiệp trợ Đoan Mộc Thạc thân vương thương lượng việc đình chiến với Liên Nhạc, tranh thủ sớm ngày nghênh đón Đoan Mộc Thạc thân vương khải hoàn hồi kinh!”

Lập tức có thái giám khom người lĩnh mệnh, đi đến bên cạnh thay Hoàng Thượng viết thánh chỉ.

Trên hoàng thành, có người tay áo tung bay nhìn về phương bắc, tay cầm chén rượu bạch ngọc kính vọng xa xa, cười khẽ thì thào nói: “Đoan Mộc đại ca, mười bảy năm lánh đời, huynh vẫn như cũ là chiến thần vô song của Đại Viêm.”

Kinh thành, trong một tửu lâu, giữa ban ngày ban mặt đã có người đấu đá trước mặt mọi người.

“Bịch” một tiếng, có người bị đạp xuống đất, một băng ghế ngang trời bay tới, “rầm” một cái đặt lên trên người nọ.

Có thân ảnh màu đỏ thản nhiên ngồi ngay ngắn trên đầu ghế, áp chế người nọ giãy dụa bên dưới, vẻ mặt không kềm chế được nụ cười, nhấc chân giẫm lên đầu người nọ dùng sức nghiền vài cái, hỏi: “Tiểu tử, ngươi có ý kiến với việc đại ca bản công tử – chính là chiến thần vô song của Đại Viêm đánh lui Liên Nhạc sao?”

Trong Nghiêu vương phủ, một đám người tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng nói thầm: “Chủ tử hình như lại không ở trong phủ?”

“Thấy ngu chưa? Từ sau khi Vương phi hồi kinh, chủ tử có ngày nào ngoan ngoãn ở trong phủ?”

“Ai u các ngươi có nghe nói không? Bắc Cương đại thắng. Chuyện làm cho cả triều văn võ đều sứt đầu mẻ trán chân tay luống cuống mặc Liên Nhạc xâm chiếm, thế mà lại được Đoan Mộc vương gia giải quyết dễ dàng, thật không hổ là một thế hệ chiến thần a.”

“Thật không hổ là cha của Vương phi nhà ta!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Kinh thành phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần là nơi có người đều nghị luận chuyện này, mỗi người đều hai mắt tỏa sáng, nước miếng tung bay.

Mà bên trong Đoan Mộc vương phủ, mỗi người đều tràn đầy vui mừng, dưới hành lang trên tường thậm chí đều bắt đầu treo lụa hồng, Đoan Mộc Điềm đứng ở trên hành lang, ngẩng đầu nhìn phương Bắc xa xa, tâm tình sung sướng.

Nàng cũng không để ý đến thắng hay bại, nàng chỉ cần biết là phụ thân bình yên vô sự, hơn nữa sắp hồi kinh rồi.

Nhưng không biết cha có phát tiết được chút thù hận trong bụng hay không, Liên Khải Minh bây giờ đã là nhiếp chính vương của Liên Nhạc, muốn giết y khó càng thêm khó, nếu mang binh tiếp tục tấn công…

Liên Nhạc dù sao cũng không kém Đại Viêm, mặc dù phụ thân quả nhiên là chiến thần chuyển thế, nhưng lợi hại cỡ nào thì muốn tiêu diệt Liên Nhạc cũng không là chuyện dễ.

Cẩm Tú vội vàng đi tới, sắc mặt âm trầm hoàn toàn khác dáng vẻ hân hoan của mọi người xung quanh, nàng đi đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm nhẹ giọng nói: “Quận chúa, trong cung có người tới đây, nói là Đức phi nương nương mời ngài tiến cung một chuyến.”

Đức phi?

Đoan Mộc Điềm nhất thời nhíu mày, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

“Bà ta mời ta tiến cung làm gì?”

“Nô tỳ cảm thấy chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt lành gì, đại tiểu thư Hữu tướng phủ vẫn đang ở trong cung cùng bà ta đó.” Oán niệm của Cẩm Tú đối với Đức phi có thể nói là cực kì sâu sắc, giờ phút này chung quanh lại không có người ngoài nên thần thái ngữ khí của nàng không khỏi có chút vô lễ.

Thấy quận chúa nghe mình nói như vậy cũng chỉ trầm mặc, nàng liền nói thêm: “Quận chúa, nếu không nô tỳ đi tìm Tam điện hạ đến?”

“Tìm hắn làm gì?” Đoan Mộc Điềm không khỏi bất đắc dĩ, phát hiện những người bên cạnh nàng dường như đều cực kì xem trọng việc tứ hôn của Hoàng Thượng, rõ ràng đã coi Quân Tu Nhiễm như chủ tử thứ hai của các nàng mà đối đãi.

Lại nói, hắn bây giờ cũng không ở đây.

Ban nãy, ca ca hình như đã kéo vị tam điện hạ suốt ngày đeo bám bên cạnh nàng đi trao đổi cảm tình rồi, cũng không biết kéo đi đâu.

“Người truyền tin kia bây giờ đang ở đâu?”

“Ở tiền viện, lão vương phi bảo nô tỳ lại đây mời quận chúa qua, nhưng quận chúa không ở Xuất Vân các, nên nô tỳ tìm tới đây.”

“Tổ mẫu còn nói gì không?”

Nói đến đây, Cẩm Tú liền nhướng mày, mang theo vài phần hồ nghi khó hiểu nói: “Ý tứ lão vương phi là, quận chúa nên tiến cung gặp Đức phi nương nương một lần, dù sao Đức phi nương nương đã phái người đến mời, nếu cự tuyệt thoái thác, khó tránh khỏi thành vấn đề đàm tiếu, dù sao cũng là nương nương trong cung, còn là mẫu phi của Tam điện hạ.”

Đoan Mộc Điềm nghe vậy gật đầu, xoay người đi về phía tiền viện, nói: “Nếu vậy thì tiến cung một chuyến đi.”

“Quận chúa, ngài phải cẩn thận, đừng để người ta tính kế khi dễ.”

“Ừ.”

“Còn có đại tiểu thư Hữu tướng phủ kia nữa, nhìn thì có vẻ nhu nhược ôn hòa, kỳ thật nô tỳ cảm thấy người này tâm cơ rất nặng, còn ái mộ Tam điện hạ luôn muốn làm Vương phi, hơn nữa lại là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Đức phi nương nương, quận chúa ngài cũng phải cẩn thận nàng ta.”

“Ừ.”

“Lục công chúa bị Hoàng Thượng cấm túc, nghe nói bây giờ còn chưa được thả ra, hôm nay cũng không cần lo lắng ả. Nhưng Đức phi nương nương vẫn muốn để cháu gái mình gả vào Nghiêu vương phủ làm vương phi, nói không chừng bây giờ sẽ cảm thấy là quận chúa đoạt vị trí của cháu gái bà ta đấy.”

“Ừ.”

“Nếu không, hay là để nô tỳ đi tìm Tam điện hạ đến rồi nói sau?”

“… Không cần!”

“Quận chúa…”

“Nhớ kỹ, ngươi là nha hoàn của ta, không phải của người khác .”

Cẩm Tú ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: “Vâng, nô tỳ biết sai rồi. Quận chúa, ngài phải cẩn thận.”

“Ừ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.