Từ khi Đức phi bị biếm lãnh cung, góc khuất hậu cung luôn lạnh lẽo nhất cũng trở nên náo nhiệt lên, Hiền phi dường như mỗi thời mỗi khắc đều lắc lư chung quanh mụ, mặc dù Đức phi đã cài chốt cửa rồi nhưng Hiền phi vẫn luôn có thể thuận lợi phá cửa mà vào, sau đó thực thuận lý thành chươngđấm đấm đá đá, chẳng buồn bỏ qua cho người đã thương thế chồng chất là mụ ta.
Nàng dường như p.hát tiết hết những uất ức tích tụ 20 năm nay, bộ dáng vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng, nhìn si khờ nhưng ra tay lại lưu loát độc ác, khiến Đức Phi cũng sắp bị bức điên rồi.
Khổ sở cả đời tích tụ vào mấy hôm nay, cho dù mụ ta có tránh né thế nào, Hiền phi luôn có thể dễ dàng tìm ra mụ, mấy khí phi khác trong lãnh cung này cũng chẳng ai buồn để ý tới, chỉ làm như cái gì cũng không biết, hờ hững chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Lại nói trong số những người này, có hai khí phi trước khi bị biếm lãnh cung cũng đã bị mụ ta hành hạ đủ khổ.
Vì thế, các nàng mặc dù không gia nhập hàng ngũ tra tấn mụ nhưng cũng thường xuyên cổ vũ Hiền phi.
Đức phi cảm thấy mụ sắp điên rồi, chính mụ mới là người thần chí không rõ mới đúng!
Ngày ngày bị hành hạ, trên người mụ đã chồng chất vết thương, quần áo rách nát, tóc tai hỗn độn, trên mặt trên người mỗi chỗ đều bẩn thỉu, chật vật không chịu nổi, nào còn nửa điểm Đức Phi cao quý quần là áo lượt ngày xưa?
Lúc này, mụ lại bị Hiền phi tha từ trong phòng ra ngoài, đã còn nô tài đi theo, đã không còn thân phận địa vị tôn quý, ngay cả cấp dưới đi theo mụ ta cũng vì mụ ta bị biếm lãnh cung mà chịu liên lụy, bị đuổi giết, mụ ta dường như không thể phản kháng nổi Hiền Phi nữa.
Mụ giơ tay che đầu, hai chân đạp đá trên mặt đất, nhưng vẫn không ngăn được bị Hiền phi túm tóc tha về phía trước, chân tóc bị túm lấy đau đớn, vừa rồi lúc mụ chải đầu đưa tay lên còn sờ phải vài chỗ trống hoác, khiến mụ uất hận không thôi.
Nhưng vô dụng, vô dụng!
Trước mặt Hiền Phi, mụ chẳng có chút sức phản kháng nào, ngay cả giãy dụa một chút cũng không thể!
Mụ càng giãy dụa, Hiền phi lại càng vui vẻ!
Phía sau lãnh cung có một cái cái ao, vì lâu ngày không ai để ý nên mặt ao đã sớm mốc meo, trời mùa hè nóng bức sinh ra nhiều muỗi vo ve.
Lúc này đêm dài người yên, ánh đèn lồng xa xa chiếu tới đây, mang một vẻ âm u đáng sợ.
Hiền phi kéo mụ đi vào bên cạnh cái ao, sau đó vung tay một cái đã ném mụ xuống.
Nước ao bốc mùi bẩn thỉu, mụ liều mạng giãy dụa phịch, há mồm la lên lại chỉ khiến miệng đầy hôi thối, “Ùng ục ùng ục”, nước ao chảy tuột vào bụng mụ, mụ muốn hô hấp. đống nước bẩn kia lại lập tức luồn vào tận trí não của mụ.
Hiền phi nương nương đứng bên bờ ao nhìn bóng người giãy dụa trong nước bẩn, không khỏi vui vẻ vỗ tay nhảy dựng lên, đùa cười nói: “Thời tiết nóng bức, ta tắm cho ngươi nè, ngươi giãy đẹp quá, giãy thêm vài cái đi!”
“Ùng ục ục…”
“Ngươi nói cái gì? Muốn ta kéo ngươi lên? Sao mà được?” Tóc nàng rối mù, cười đến mức cả khuôn mặt sáng bừng lên, lát sau lại u ám, cắn ngón tay nghẹn khóc, nói, “Tiện nhân, ngươi dám đối xử với con ta như thế, còn kiêu ngạo với ta, sao ta có thể khinh địch buông tha ngươi? Ngươi đoạt con người khác không tính, đoạt rồi lại không biết yêu thương nó, ngươi là đồ tiện nhân, ngay cả cái ao mấy thập niên không ai dọn dẹp này cũng không thối bằng ngươi!”
Đức phi giãy dụa ngày càng yếu, chìm nghỉm xuống cái ao tản mát mùi hôi, lúc này Hiền Phi mới kéo mụ thên.
Không khí mới mẻ bao trùm, Đức phi liền liều mạng ho khan nôn mửa, phủ hục quỳ rạp trên mặt đất mà ho rũ rượi.
Mùi vị tanh tưởi khiến mụ gần như quỳ rạp mà nôn mửa, Hiền phi đứng ở bên cạnh nhìn, lại nở nụ cười vui vẻ.
Rốt cục mụ cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán độc trừng Hiền phi, cắn răng mắng: “Ngươi sẽ không có kết cục tốt, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Hiền phi nhấc chân đá văng mụ ra ngoài, nhìn Đức phi lăn cù cù trên mặt đất, nàng cao hứng nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Không có kết cục tốt, không có kết cục tốt, không được chết tử tế không được chết tử tế!”
Ngón tay Đức Phi bấu lên mặt đất, nhìn Hiền phi lại lên cơn điên mà tức giận vô cùng.
Nhưng mụ cũng chẳng có cách nào được.
“Nhớ lấy, đợi ta ra khỏi lãnh cung, ta sẽ không để ngươi yên đâu!”
Hiền phi bỗng nhiên quay đầu, nhìn mụ ta, nói: “Ngươi còn muốn đi ra ngoài sao? Ha hả, Thành Bội Lan, nằm mơ sao!”
Mụ giãy dụa đứng lên, vẫn không nhịn được cơn buồn nôn, lại nói: “Ngươi đừng đắc ý, cho dù ngươi có biết ta đánh tráo con của ngươi thì thế nào? Cho dù ta muốn giết nó, nó cũng phải gọi ta một tiếng mẫu phi, nó chỉ biết là ta mới là mẹ ruột của nó!”
Hiền phi đột nhiên run cả người lên, chậm rãi im lặng, sau đó đứng lạnh lùng nhìn mụ chằm chằm.
Đức phi thấy thế thì đắc ý cười lạnh, còn nói thêm: “Ngươi chỉ là một người điên, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ tới con của ngươi nữa! Cho dù nó có là quái vật khiến người ta ghét bỏ thì nó cũng là con ta, người trong thiên hạ đều biết tam điện hạ đương triều là con ta, chẳng có liên quan gì tới ngươi sất!”
Lời này dường như rất kíc.h thích Hiền phi, nàng nhịn không được bắt đầu run run đứng lên, lại run run giữ lấy tóc mình, cho tay vào miệng cắn ngón tay, mắt nhìn chằm chằm vào Đức phi đang không đứng vững nổi, sau đó bỗng nhiên khẽ nở nụ cười.
“Nó là con ta, nó là con ta.”
“Thì sao? Không có ai biết, cũng không có nai tin lời của một kẻ điên hết!”
“Không không không, nó sẽ tin tưởng, sau đó rất nhiều người đều sẽ tin tưởng.” Nàng nỉ non lầm bầm lầu bầu nói, tầm mắt hơi chếch qua Đức phi, ánh mắt thoáng nhu hòa, hỏi, “Có phải không, con trai?”
Đức phi ngẩn ra, bỗng trong lòng lộp độp, nhảy dựng lên quay lại, chỉ thấy Quân Tu Nhiễm đã đứng sau mụ tự lúc nào.
Đồng tử bỗng nhiên phóng đại ra, ngơ ngác nhìn Quân Tu Nhiễm mặt không chút thay đổi đứng ở đằng kia, há miệng th/ở dốc, sau đó hoảng sợ kinh hô một tiếng: “Nhiễm nhi, con nghe mẫu phi giải thích, chuyện cũng không phải như con nghe được đâu!”
Quân Tu Nhiễm lạnh lùng nhìn mụ, không dao động chút nào, chậm rãi cong khóe miệng, bỗng nhiên xoay người, quỳ xuống với người phía sau.
Chuyện này, ngay cả Hiền phi cũng không khỏi ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo phía đó, chỉ thấy minh hoàng đang âm u hiện ra, cả người lạnh lẽo.
Nàng ngơ ngác nhìn người kia, sắc mặt kinh ngạc hoảng hốt, sau đó cũng quỳ xuống.
Đức phi lại dường như đã muốn ngất lịm khi nhìn thấy người đó, thoáng cái đã xụi lơ trên mặt đất.
Trong đầu mụ chỉ quanh quẩn hai chữ: xong rồi!
Quân Tu Nhiễm chính là chỗ dựa duy nhất của mụ lúc nào, cho dù bọn họ không hòa thuận nhưng dù sao mụ cũng là “mẹ ruột” của hắn, chỉ cần hắn vẫn đứng vững, mụ vẫn còn hi vọng.
Nhưng bây giờ, hy vọng này đột nhiên bị chặt đứt.
Mụ há miệng th/ở dốc, lắc đầu muốn biện giải vài câu, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Minh hoàng, mụ liền như bị định thân, không thốt ra được một chữ.
Hiền phi quỳ gối bên cạnh mụ, tóc tai rối bù, một đôi mắt đẹp khẽ di chuyển, lóe sáng trong bóng đêm, lưu lại bóng lưng cao ngất của Quân Tu Nhiễm, lưu lại vẻ mặt lãnh liệt của Quân hoàng đế, trong thời khắc nghiêm nghị này, nàng lại vui cười ra tiếng, cắn ngón tay thì thào nói: “Hoàng Thượng, bây giờ ngài đã tin chưa? Không phải ta một mình nói bậy, chính nàng ta cũng thừa nhận rồi đó, hì hì hi!”
Quân Tu Nhiễm quỳ ở phía trước nghe vậy liền mở to hai mắt nhìn phụ hoàng.
Lời này là có ý gì? Hay là phụ hoàng đã sớm nghe nói qua chuyện này, nhưng vẫn không nói cho người khác, hoặc là căn bản là không tin?
Vì sao?
Quân hoàng đế cũng quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy vẻ bù xù của nàng, nhìn vẻ mặt cười như hoa sen của nàng, thần sắc liền phức tạp, trong hoảng hốt như thấy được khuôn mặt xinh đẹp, giai nhân phong hoa tuyệt đại tuyệt thế của hai mươi năm trước.
Còn nhớ ngày đó, hắn đi thăm nàng, lúc ấy tứ hoàng tử đã chết, thần chí của nàng cũng đã có phần không linh hoạt, hắn vẫn nghĩ nàng vì tứ hoàng tử chết non mà thương tâm quá độ, không khỏi càng thêm thương tiếc. Mà khi nàng khóc lóc nói đứa nhỏ của nàng bị đoạt đi rồi, Thành Bội Lan đoạt đứa nhỏ khỏe mạnh của nàng, hắn mới khiếp sợ hiểu được thần chí không rõ của nàng đều không phải là bởi vì tứ hoàng tử chết, mà là vì phẫn uất quá độ, uất hận quá sâu.
Nàng khóc lóc xin hắn chủ trì công đạo, trả lại đứa nhỏ của nàng cho nàng, nhưng hắn sao có thể đồng ý?
Cho dù nàng nói đều là thật sự, hắn cũng không thể đồng ý.
Năm đó hắn mới đăng cơ không lâu, thế lực Thành gia ở trong triều quá lớn, mà mặc dù nàng xuất thân tôn quý nhưng cũng chỉ là công chúa cầu thân của Phù Phong quốc lúc bại trận, cô độc trong hoàng cung Đại Viêm, không quen ai cũng không có quyền vô thế, sao có thể đối đầu với Thành gia?
Hắn thân là đế vương, ngôi vị hoàng đế lúc đó vẫn chưa ổn định, cũng không thể vì một cung phi một hoàng tử mà dễ dàng đắc tội Thành gia, mặc dù hắn nguyện ý, nhưng thế thì thế nào? Thành gia sao có thể từ bỏ ý đồ? Đức phi sao có thể dễ dàng buông tha mẫu tử bọn họ?
Không ngờ nàng uất hận quá lâu, không được phá tiết, thấy vậy lại cho rằng hoàng thượng không tin nàng, cũng không chịu trả đứa nhỏ lại cho nàng, thần chí liền mơ hồ, trong lúc giận dữ đã làm hắn bị thương.
Hoàng Thượng lúc ấy tuy bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hắn cũng nhanh chóng ngăn cảm hành vi ám sát của náng, cũng không trách tội nàng.
Nhưng long thể Hoàng Thượng có tổn hại, đây là loại chuyện quan trọng tới bực nào chứ? Hắn có tâm giấu diếm nhưng vẫn bị Thái Hậu và Hoàng Hậu biết được chuyện này, họ phẫn nộ muốn xử tử nàng, hắn không muốn nhìn nàng đã bị như vậy còn phải chịu uất ức thêm, vì thế lợi dụng thân phận của nàng đưa nàng vào lãnh cung.
Một lần vào này chính là hai mươi năm.
Hắn thậm chí biết trong khoảng thời gian này, nàng từng có một lần chuồn êm ra lãnh cung, tìm được Quân Tu Nhiễm lúc ấy còn thực tuổi nhỏ, sau đó giao bí tịch nàng mang đến từ khi đến Đại Viêm ra cho hắn.
Lần đó hắn cố hết sức ngăn không để thị vệ ngăn cản nàng.
Sau đó nàng liền an ổn ngồi trong lãnh cung, nửa điên nửa si ngốc.
Quân hoàng đế chậm rãi thở phào ra một hơi, hơi lạnh trên mặt thản nhiên biến mất, gật đầu nói: “Trẫm vẫn tin tưởng, chỉ là năm đó, cho dù là vì đại cục hay vì Nhiễm Nhi. Trẫm đề không thể trả con lại cho nàng.”
Nghe thế, sắc mặt Đức phi càng thêm tái nhợt, không dám tin mở to hai mắt nhìn, mà Hiền phi thì cắn ngón tay “Ha ha” nở nụ cười, không nói lời nào, nhưng mắt lại lẳng lặng nhìn Quân Tu Nhiễm.
Quân Tu Nhiễm lúc này đã sớm cứng người, suy nghĩ cứ như bị đập tan, bay thành một đống hỗn loạn.
Mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu của hắn.
Phụ hoàng đối thoại với Hiền phi lại bao hàm rất nhiều tin tức, nàng ấy muốn hoàng đế tin tưởng, y nói y tin, nhưng năm đó lại không thể trả đứa con lại.
Thì ra phụ hoàng cũng đã sớm biết.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, móng tay ghim vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, rốt cục hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng phụ hoàng.
Quân hoàng đế cũng nhìn hắn, đôi mắt trầm tĩnh, nhìn không ra chút dao động nào, thật lâu sau mới hỏi: “Con muốn nhận mẹ? Muốn nàng ấy rời khỏi lãnh cung?”
“Vâng!” Hắn gật đầu, kiên quyết mà khẳng định, không có gì do dự.
Nhưng mà hắn mới gật đầu, Hiền phi phía sau lại bỗng nhiên mở miệng, nói: “Ta không đi!”
Quân Tu Nhiễm đột nhiên quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy vẻ si ngốc của nàng, tay chỉ Đức Phi bên cạnh, nói: “Ta muốn ở trong này với ả! Chúng ta chưa gặp mặt lâu như vậy, có rất nhiều chuyện để nói, rất nhiều chuyện để làm, hì hì! Ta cũng không cần ngươi nhận ta. Ta không phải mẫu thân ngươi, ngươi cũng không phải con ta, chúng ta một chút quan hệ cũng không có, ta không biết ngươi, hì hì hì…”
Đức phi bên cạnh cũng đột nhiên quay đầu, nhìn nàng chằm chằm.
Điên sao? Ai nói nàng là điên? Thần chí không rõ tinh thần thất thường làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Đoan Mộc Điềm sáng sớm bị mỗ điện hạ không mời mà tới làm phiền hà, đang ngồi cạnh bàn.
Lúc này lại nghe hắn nói chuyện xảy ra ở lãnh cung, không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng dáng trầm ngâm ở cửa sổ kia, nói: “Nàng là Phù hòa thân công chúa Phong quốc, nếu chàng nhận nàng, vậy thân thế của nàng chắc chắn sẽ trở thành trở ngại việc đăng lâm sau này của chàng.”
Lưng hắn cứng ngắc, sau đó lại nhanh chóng dịu đi.
Đường đường một quốc gia chí tôn, sao có thể có một hoàng đế dị tộc được?
Đoan Mộc Điềm gõ tay trên bàn, còn nói thêm: “Nói vậy hai mươi năm qua, oán hận của nàng với Đức Phi càng ngày càng thêm sâu, bây giờ rốt cục cũng có cơ hội, có lẽ nàng thích ở trong đó chà đạp mụ ta hơn.”
Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, như thể có điều suy nghĩ.
Nàng lại gõ bàn, tiếp tục nói: “Lúc này con đường phía trước còn chưa biết, bên người còn có rất nhiều sài lang hổ báo, đợi đến một ngày, chàng không còn gì để sợ nữa, ai cũng không lay động được địa vị của chàng, chàng có thể đón người ra.”
Trong hoàng tộc quyền lực chi tranh, không chấp nhận được nửa điểm lùi bước, lùi bước liền chứng tỏ vạn kiếp bất phục, trừ phi chưa bao giờ mở đầu, một khi mở đầu thì cũng chỉ có thể một đường đi tới, còn phải hung mãnh hơn những kẻ khác.
“Hơn nữa ta thấy Hiền phi nương nương mặc dù nhìn như điên, nhưng kì thực tư duy rõ ràng, ngôn hành thông thuận, cũng không giống như là người thật sự thần chí không rõ, hơn nữa lại có công phu trong người, ở trong lãnh cung hoàn toàn không sợ bị ai ức hiếp.”
Quân Tu Nhiễm vẫn đưa lưng về phía nàng như cũ, đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài phong cảnh, cũng không nói gì. Đoan Mộc Điềm tiếp tục rõ bàn, sau đó “bốp” một tiếng, góc bàn đã gãy.
Tay nàng nổi gân xanh, tức giận nói với hắn: “Ta nói với chàng nhiều như vậy, rốt cục là chàng có nghe lọt câu nào không hả?”
Hắn từ từ nghiêng người nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười trong suốt, mê người dụ hoặc, khóe mắt hơi cong cong, xấu hổ e thẹn nói: “Hiếm khi nào Điềm Điềm dịu dàng an ủi người khác như vậy đó, ta còn muốn nghe thêm vài câu mà.”
Tên khốn này, dạo này sống an nhàn quá nên ngứa da rồi phỏng?!
Nàng lại bắt đầu coi thường mỗ điện hạ nào đó đứng nơi cửa sổ, không hề thu liễm chút nào mà cười như hoa nở với nàng.
Lúc Cẩm Tu đi vào, nhìn thấy một cảnh như vậy cũng không khỏi sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu vờ như chẳng thấy gì, khóe miệng lại nhịn không được cong lên vẻ muốn cười.
Thật tình nàng cảm thấy vô luận là tam điện hạ hay là quận chúa, lúc bọn họ đối mặt với nhau luôn không giống ngày thường như vậy, khác xa tính tình biểu hiện ra lúc đứng trước mặt người khác.
Tỷ như tam điện hạ cũng sẽ không lộ vẻ thâm tình vô hạn như vậy với người khác, thậm chí là còn có phần vô sỉ như thế. Lại tỷ như, quận chúa cho tới giờ đều lạnh nhạt với người khác, nào có sinh động như bây giờ?
Sau đó nàng cúi đầu đi đến trước mặt quận chúa, nói: “Quận chúa, lão Vương phi truyền lời mời ngài qua.”
“Tổ mẫu?”
Nàng thường lui tới đó, nếu có chuyện gì không phải đều trực tiếp bảo người ta qua báo một tiếng sao? Hôm nay sao lại bảo người gọi nàng qua?
Không rảnh nghĩ nhiều, nàng trực tiếp đứng lên đi ra ngoài cửa.
Quân Tu Nhiễm vẫn đứng trước cửa sổ như cũ, nhìn nàng bỏ đi, không giống bước chân nhu nhược thướt tha của các tiểu thư mà hành tẩu như gió, lại có phần đặc trưng của nàng, khiến người ta không rời được ánh mắt.
Hắn nhìn nàng rời khỏi Xuất Vân các, đi tới chỗ lão vương phi, sau đó cũng nở nụ cười.
Hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không có nghĩ tới mẹ ruột trong lãnh cung kia mà nghĩ tới phụ hoàng.
Hoàn toàn không thể lý giải phụ hoàng hắn rốt cục nghĩ như thế nào, chỉ theo hành vi của y mà phán đoán, dường như y không thèm để ý việc mấy đứa con của mình đấu đá, thậm chí có đôi khi còn như xem, chuyện này thật khó nghĩ!
Rốt cục y đang nghĩ gì?
Ngay cả chuyện hôm qua, sao y có thể không nhìn ra Hiền phi cứ lặp đi lặp lại chuyện không nhận con? Sao y chưa hỏi gì mà đã nhận lời nàng.
Phụ hoàng ơi là phụ hoàng, rốt cục ngài có ý gì?
Xem ra dường như ngài cũng không bất mãn thái tử, nhưng vì sao vẫn để đám hoàng tử tranh chấp? Nếu có một ngày, thái tử thật sự vấp ngã, ngài có còn vẻ không để ý chút nào như bây giờ hay không?
Quân Tu Nhiễm đứng đó, đáy mắt chậm rãi trầm xuống, khóe miệng cũng nở nụ cười tà nịnh.
Đoan Mộc Điềm một đường đi tới trong phòng tổ mẫu, nhìn thấy tiểu thúc và ca ca cũng đang ở đó thì không khỏi kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì quan trọng mà tổ mẫu lại triệu tập nhiều người như vậy đến đây?
Lão Vương phi nhìn thấy nàng đến liền cười nói: “Được rồi, mọi người cũng đã đến đông đủ rồi. Hôm nay gọi các con tới đây kỳ thật cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là ta vừa nhận được tin tức, nói đàm phán cùng Liên Nhạc ở Bắc Cương bên kia đã sắp chấm dứt, quân đội đã sắp khởi hành, không tới vài ngày nữa sẽ trở lại kinh thành”
“Phụ thân sắp trở lại?” Đoan Mộc Điềm kinh hỉ, đây đúng là tin tức không thể tốt hơn được nữa!
Lão Vương phi cười gật đầu, nói: “Nếu cẩn thận mà nói thì chắc cũng đến năm sáu ngày là có thể trở lại kinh thành Ta gọi các con tới đây là muốn thông báo chuyện này, đồng thời cũng muốn bàn xem nên bày tiệc thế nào?”
“Việc bày tiệc này không phải là của hoàng thượng sao?” Đoan Mộc Điềm hỏi.
Lão Vương phi lắc đầu, nói: “Sao mà giống nhau được? Hoàng Thượng làm là tiệc của hoàng thượng, nhưng chúng ta cũng phải bày tiệc ăn mừng nam nhi Đoan Mộc gia lại lần nữa khải hoàn trở về, cũng nên cảm kích những quân lính tận tụy cùng Đoan Mộc gia bảo vệ Bắc Cương.”
Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, sau đó gật đầu.
“Vậy chúng ta nên làm gì? Con có thể giúp gì sao?”
Tin tức Đoan Mộc vương gia rốt cục cũng sắp khải hoàn hồi kinh nhanh chóng truyền ra, tin tức Bắc Cương đại thắng, Liên Nhạc quốc cầu hòa truyền lại kinh thành đã qua gần một tháng, sau đó tả tướng Sùng Văn phụng mệnh tới Bắc Cương thỏa đàm, nay rốt cục đã xong nhiệm vụ, sắp lên đường hồi kinh.
Trong kinh thành, thậm chí là toàn bộ Đại Viêm đều bởi vậy mà vui mừng, Đoan Mộc vương phủ vừa nhận được tin liền trở nên bận rộn, chuẩn bị nghênh đón Vương gia khải hoàn trở về, ngay cả Nghiêu vương phủ cũng trở nên đặc biệt náo nhiệt.
“Đoan Mộc vương gia rốt cục cũng sắp trở lại, ta chờ thật vất vả!” Có người ngẩng đầu hát vang với ánh trăng, vẻ mặt kích động hưng phấn.
“Mỏi mắt chờ mong mà!” Có người rung đùi đắc ý thở dài một tiếng.
“Ngày chủ tử cưới Vương phi vào phủ rốt cục cũng tới!” Có nhân ôm ngực thở dài, dường như người cưới vợ là hắn không bằng.
Mọi người liên tục gật đầu phụ họa: “Sắp rồi sắp rồi, phủ chúng ta sắp có nữ chủ tử rồi!”
Vẫy tay, lệ rơi, không dễ dàng mà, chờ vất vả quá đi thôi, chủ tử rốt cục cũng sắp phải gả ra ngoài rồi đó!
Gả chủ tử ra ngoài như bát nước đổ đi, từ nay về sau bọn họ sẽ đổi chủ mới, chính là Vương Phi nhà ta đó!
Trong hoàng cung cũng thực náo nhiệt, hơn một ngàn cung nữ thái giám vội vàng đi lại, chuẩn bị yến tiệc sáu ngày sau, toàn bộ mọi người trong cung ai nấy đều vui mừng, không ai dám lộ ra chút vẻ buồn bực khinh thường gì.
Đoan Mộc Tranh khải hoàn hồi kinh, dân chúng đều hân hoan ăn mừng, chư vị đại thần trong triều ai cũng vui vẻ, cho dù không vui cũng phải làm cho vui, huống hồ đánh bại được Liên Nhạc quốc, đây quả là chuyện đáng mừng dương danh Đại Viêm ta!
Trong lãnh cung cũng không vì không khí ăn mừng bên ngoài mà thay đổi gì, vẫn âm u vô tận. Từ khi hoàng thượng tới lãnh cung, Hiền phi nương nương càng chà đạp Đức phi với vẻ thoải mái, không cố kỵ gì nữa.
Mỗi ngày đều vui cười nắc nẻ, tiếng quát tháo đanh nhọn, nhưng hôm nay lại hiếm khi im ắng, Đức phi kề sát cửa phòng, căng thẳng lắng nghe xem bên ngoài có động tĩnh của Hiền phi hay không, quần áo không chỉnh tể, tóc tai hỗn độn, thần sắc kinh sợ, ánh mắt hoảng hốt, còn càng giống điên phi hơn cả Hiền phi.
Nhưng hôm nay Hiền phi dường như cũng không có tâm tình đến chà đạp mụ, bởi vì nàng bây giờ đang bề bộn nhiều việc.
Bởi vì con dâu đến thăm nàng.
Nàng ngồi trên ghế, nhìn Đoan Mộc Điềm đặt xiêm y sạch sẽ lên bàn trước mặt mình, lại cầm một đôi giầy ngồi xổm xuống đeo cho mình, thấy không lớn cũng không nhỏ quá mới yên tâm đặt lên trên quần áo.
Khuôn mặt lạnh dùng dường như không có biểu tình, nhưng ánh mắt lại nhu hòa, động tác lưu loát sạch sẽ, sau đó lại quay người lấy một hộp thức ăn qua đặt lên trước mặt bàn.
Hiền phi lẳng lặng nhìn, ánh mắt cũng mềm mại, mặt nở rộ, dường như rất vui vẻ.
Đoan Mộc Điềm sắp xếp xong mới ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt vẫn không biểu tình như cũ, giọng nói cũng không có gì phập phồng, nhẹ giọng nói: “Còn phải tủi thân ngài ở trong này vài ngày, vì tránh tai mắt nên không không thể đến thăm ngài.”
“Không có việc gì, không có việc gì!” Bà liên tục lắc đầu, nói, “Ta sớm đã quen ở nơi này, tùy tiện đi ra ngoài sẽ lại không biết theo ai, các con cứ bận việc của mình, ta ở trong này cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, còn có Thành Bội Lan cơ mà, hì hì!”
Lúc nói đến thành Bội Lan, bà liền nhịn không được lại nở nụ cười, khóe mắt đột nhiên cong lên như một con hồ ly.
Đoan Mộc Điềm nhìn bà cười mới phát hiện nụ cười này của bà rất giống Quân Tu Nhiễm, nhìn cả hai cứ như hồ ly đang tính kế ai vậy.
Đang lúc Đoan Mộc Điềm run sợ, bà lại thôi cười, nhưng đôi mắt lại cong hơn chút nữa, giọng nói trong veo như người vô tội, lại có phần giảo hoạt vui đùa: “Ta nghe nói con nhào vào Tu Nhiễm hả? Biểu hiện nó thế nào? Có khiến con thỏa mãn không?”
Sét đánh giữa trời quang!
Sét chém thẳng vào thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Đoan Mộc Điềm khiến nàng cháy sém hoàn toàn, nàng nheo mắt, miệng cứ giật điên lên, bỗng nhiên đẩy món ăn lên trước mặt bà rồi nói: “Ngài ăn từ từ, con còn có việc, xin đi trước ạ!”
Sau đó trực tiếp quay lưng chạy vọt ra ngoài, sau lưng còn truyền đến tiếng cười khe khẽ, nàng như nghe được Hiền phi tự thì thào nói: “Xem ra là tương đối thỏa mãn rồi.”
“…”