Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 108: Cơn mưa màu đỏ



Trong phó bản, bầu trời là một màu đỏ sậm đầy quỷ dị, sâu rộng lan tràn ra xa, giao tiếp với đường chân trời màu đen.

Phía xa là một chút ánh chiều mờ nhạt. Dường như vùng đất này có thể chào đón ánh bình minh bất kỳ lúc nào, nhưng chính nó cũng có thể mất đi ánh mặt trời bất kỳ lúc nào.

Mặt đất nứt vỡ, trời long đất lở.

Không nhìn thấy một con côn trùng nào, không nghe thấy âm thanh nào vang lên.

Mọi thứ im bặt, vì trên đời này không một mạng sống —— ngoại trừ Ngô Nhân.

Ở thế giới tận thế này, hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.

Một mình hắn giãy giụa tìm đường sống một thời gian dài, cũng may đây chỉ là một phó bản trong trò chơi chứ không phải là tận thế thật sự.

Cho nên hắn dùng đạo cụ để gọi Chu Khiêm đến đây.

Hai người họ trở thành hai người sống duy nhất ở thế giới này.

Nhìn thông tin mà hệ thống cung cấp cho mình trên giao diện, Chu Khiêm đi đến trước mặt Ngô Nhân, nhìn cái nồi khổng lồ bên cạnh.

Trên nồi có khắc những chi tiết kỳ quái, ở gần anh nhất có hai hàng binh lính khá thu hút chú ý, bên dưới là bộ binh, họ giơ cao tấm khiên trong tay, luôn sẵn sàng đối đầu với kẻ thù.

Còn ở phía trên là kỵ binh. Hình ảnh điêu khắc vô cùng sống động, giống như những kỵ sĩ này đang thật sự cưỡi ngựa, bay ra từ nồi nấu quặng.

Ngoại trừ binh lính thì bên trên còn có một loài vật kỳ quái —— một con rắn có sừng trâu dài. Nó đi trước hàng lính ở dưới phần đáy, giống như đang dẫn đường cho họ.

Vì nồi nấu quặng quá lớn, hơn nữa còn cao, Chu Khiêm không thể nhìn ở bên trong của nó. Anh co gối, bật nhảy lên, bám hai tay vào miệng nồi, thò đầu nhìn vào trong, nhìn thấy rõ được mọi thứ.

—— Trong nồi nấu quặng chất đầy xác người.

Tử trạng của những thi thể này giống hệt nhau ——

Đen thui như than đá, thân thể co rút lại, khớp xương uốn lượn, co cụm lại như đang đấu quyền anh.

Phần xương bị nung cháy hóa thành than nên mới khiến thi thể biến hóa thành như thế này.

Có thể thấy rằng những người này bị thiêu sống tới chết.

Trước mắt, Ngô Nhân đang đứng trên một tảng đá bằng phẳng, dựa vào độ cao của nó, hắn có thể lấy muỗng vói vào trong nồi quặng, sắp xếp những thi thể này, để trống một chút khe hở.

Sau đó, hắn tạm thời đặt muỗng qua một bên, đứng trên tảng đá, ném một thi thể vào trong khe hở vừa nãy.

Theo lời nhắc của hệ thống, nồi nấu quặng này có tác dụng hồi sinh người chết —— bỏ thi thể và trong nồi nấu quặng, ngày hôm sau, thi thể sẽ sống lại như cũ.

Như vậy thì việc mà Ngô Nhân muốn làm lúc này là mượn sức mạnh của nồi nấu quặng, sống lại những thi thể kia?

Nhưng không phải chờ đến ngày mai mới có chuyện xảy ra sao?

Vì sao anh ta lại vội vã gọi mình đến?

Chu Khiêm còn chưa kịp hỏi kỹ, phó bản đã nói đáp án cho anh biết.

Bỗng chốc, anh nghe thấy một tiếng “vèo”, trên bầu trời đỏ rực đột nhiên xuất hiện một mũi tên lửa.

Tốc độ của mũi tên không nhanh, Ngô Nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, có lẽ đoán được vị trí nó sẽ rơi xuống, hắn không tránh không né, cứ đứng yên tại chỗ.

Nửa giấy sau, mũi tên lửa rơi xuống, ầm ầm vang dội cách Ngô Nhân một khoảng không xa, vô số nhà cửa hóa thành tro bụi.

Quay đầu nhìn một màn kia, Ngô Nhân lại nhìn Chu Khiêm, nở nụ cười khổ: “Mấy căn nhà cuối cùng của thế giới này thế là đi tong rồi.”

Tay của Chu Khiêm chạm vào nồi quặng, nhìn Ngô Nhân dò hỏi.

Ngô Nhân liền giải thích: “Trên trời có một con quái vật, nó là con Boss mà tôi cần đánh. Nó thường sẽ hạ một cơn mưa đỏ xuống thế giới, những nơi mà cơn mưa đỏ đó rơi xuống sẽ trở thành biển lửa. Có thể nói đó là sự trừng phạt từ ông trời ở thế giới này. Nó muốn thiêu sống từng người còn sót lại ở đây.”

Ra là trời giáng cơn mưa lửa, cuối cùng thiêu cháy hết vạn vật.

Ngô Nhân vừa vác thi thể vào trong nồi vừa giải thích những thông tin mình đã thu hoạch được khi khám phá cốt truyện cho Chu Khiêm ——

Không biết vì sao dân chúng lại chọc giận thần, thần quyết định phá hủy thế giới.

Thần ở trên cao, ẩn nấp ở nơi mà không ai nhìn thấy. Tiểu chiêu của thần là cơn mưa màu đỏ, thường sẽ nhỏ giọt rơi xuống, có thể phá hủy nhà cửa và cây cối.

Tiểu chiêu xuất hiện không có quy luật, nhưng tính sát thương của nó không cao, có thể dễ dàng né tránh, vì vậy cũng không quá đáng sợ.

Nhưng đại chiêu của thần lại vô cùng đáng sợ.

Cách một ngày, thần sẽ tung đại chiêu, đại chiêu là một cơn mưa đỏ che trời lấp đất.

Trong cơn mưa màu đỏ, khắp nơi sẽ là biển lửa.

Trong tình huống đó, không một ai có thể chạy thoát.

Cho nên, thế giới này chịu đựng suốt ba cơn mưa màu đỏ, cuối cùng tận thế.

Thế giới này có một pháp sư vô cùng lợi hại. Người này đã tạo ra nồi nấu quặng phép thuật, trước khi chết, cống hiến nó cho nhà vua và binh lính để tìm con đường sống cho con người.

Khi vào trong nồi nấu quặng, binh lính có thể sống lại tuần hoàn.

Mỗi khi cơn mưa màu đỏ rơi xuống, binh lính sẽ dùng thân mình, chịu đựng sự ăn mòn của lửa cháy bảo vệ nhà vua kín kẽ, hi vọng nhà vua nghĩ ra cách chống lại thần.

“Tôi hiểu rồi. Trong câu chuyện, anh là nhà vua của thế giới này.” Chu Khiêm nhìn Ngô Nhân, lại dùng ngón tay chỉ vào những thi thể trong nồi quặng: “Họ là binh lính của anh?”

“Đúng vậy. Khi cơn mưa đỏ rơi xuống, họ sẽ dùng thân thể của mình xây thành một bức tường, bảo vệ cho tôi.” Ngô Nhân nói, khom lưng kéo một thi thể từ dưới đất lên, ném vào trong nồi quặng.

Thở hổn hển vài hơi, sờ s oạng lớp máu và bùn dính trên mặt, Ngô Nhân hỏi Chu Khiêm: “Cậu có biết ở đây có bao nhiêu thi thể không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Chu Khiêm lắc đầu. Ngô Nhân liền đáp: “50! Có tới 50 thi thể.”

Cong lưng lặp lại động tác đã làm liên tục vô số lần, Ngô Nhân bỏ thi thể cuối cùng vào trong nồi nấu quặng, lau mồ hôi, hỏi Chu Khiêm: “Cứ chờ xem.”

Chờ gì?

Chu Khiêm không cần hỏi, anh nhanh chóng phát hiện ra bầu trời đỏ lại đột nhiên phát sáng.

Đó là thiên thần đang tức giận, cơn mưa màu đỏ chuẩn bị rơi xuống!

“Đi thôi. Chúng ta vào trong nồi nấu quặng!”

Ngô Nhân nói với Chu Khiêm.

Nghe xong, Chu Khiêm bật nhảy, lại leo lên thành nồi, dùng hai tay lưu loát bò vào trong.

Ngô Nhân nhảy lên tảng đá khi nãy, mượn độ cao của nó để nhảy vào trong nồi.

Không màng đến những thi thể ở dưới chân mình, Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ: “Theo thông tin mà hệ thống cung cấp cho tôi, ngày mai những binh lính này có thể sống lại, giúp anh chắn hiểm ngụy. Nhưng bây giờ thiên thần lại muốn tung đại chiêu. Thời gian của phó bản này không bình thường?”

“Thông minh.” Ngô Nhân tán thưởng: “Trong thế giới tận thế này, mỗi một ngày chỉ dài bằng một giờ. Trong một giờ sẽ có mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.”

Chu Khiêm nhạy bén nắm bắt được: “Anh ở đây bao lâu rồi?”

Ngô Nhân thở dài: “5 tiếng. Khi tôi tới liền đụng phải đại chiêu đầu tiên của thần. Khi cậu tới thì tôi hứng chịu lần thứ sáu.”

Trong 5 tiếng trước, thiên thần đã giáng xuống 5 đại chiêu, binh lính đã chết 5 lần.

Mỗi lần binh lính sống rồi lại chết, chỉ có một mục đích là ngăn cản cơn mưa đỏ, bảo vệ cho nhà vua Ngô Nhân.

Xong việc, Ngô Nhân lại nhặt từng thi thể, bỏ vào trong nồi nấu quặng.

Hắn cần phải làm như vậy, nếu không khi thần lại tung thêm đại chiêu, không có ai ngăn cản cơn mưa đỏ cho hắn.

Như vậy thì Ngô Nhân đã nhặt thi thể suốt 5 lần, mỗi lần đều phải nhặt 50 thi thể.

“Chẳng trách anh có thể đưa ra con số chính xác như vậy. Có vẻ như anh có oán niệm khá sâu với con số “50” rồi.”

Chu Khiêm vừa dứt lời, một chuyện lạ kỳ đã xảy ra ——

Bầu trời đã biến thành màu đỏ máu, chẳng khác gì máu đỏ phụt ra khi dùng lưỡi hái cắt vào cổ họng.

Cả bầu trời như tạo nên từ máu, khi đó, vô số màu đỏ tươi lại ào ào rơi xuống.

Đây là cơn tức giận của thần, thần muốn cơn phẫn nộ của mình tràn ngập khắp vùng đất, giế t chết những kẻ còn sống!

Cùng lúc đó, bên trong nồi nấu quặng phát ra ánh sáng vàng, ánh sáng phát ra từ vô số hoa văn khảm trên thành nồi, đâm xuyên qua khe hở, vòng qua thân thể của Chu Khiêm và Bạch Trụ, hướng vào những thi thể ở dưới đáy.

Trong giây lát, ánh sáng đã bao trùm từng thi thể.

Chớp mắt, cơn mưa đỏ đã rơi xuống phần đỉnh nồi nấu quặng, tàn nhẫn giáng xuống vị vua duy nhất và cuối cùng của thế giới này, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một người lính đã sống lại, nhanh chóng chắn trước mặt Ngô Nhân, vững vạng dùng mạng mình cứu sống hắn.

Vô số nước mưa màu đỏ rơi xuống.

Nhưng binh lính đã sống lại, bọn họ đẩy Ngô Nhân và Chu Khiêm ra, nhanh chóng bò lên trên miệng của nồi nấu quặng.

Có lẽ đã sử dụng một bí pháp nào đó, từng binh lính bắt đầu nối từng người một, tạo thành một tấm lưới giữa không trung.

50 người dùng x ác thịt của mình che kín nồi nấu quặng, không có một giọt nước mưa nào có thể rơi vào bên trong.

Nước mưa đỏ dính trên người họ, thân thể của họ liền bốc cháy, từng người từng người một, nhanh chóng tạo thành một biển lửa.

Nhìn khung cảnh này từ xa hiển nhiên vô cùng chấn động ——

Bầu trời nhuộm đỏ, vô số giọt mưa đỏ mang theo sát ý của thần rơi xuống thế gian, tiêu diệt toàn bộ sự sống.

Mặt đất ầm ầm nứt vỡ, va đập vào nồi nấu quặng, nhưng ở phần đỉnh của nồi lại có một biển lửa che lấp. Biển lửa nóng cháy rộng lớn, dường như muốn bày tỏ sự phản kháng của mình, muốn đốt trụi trời cao. Đây chính là bức tường lửa được tạo nên từ vô số x ác thịt của binh lính.

Dù đau đớn, nhưng họ không bao giờ lùi bước.

Bọn họ đã thề rằng sẽ bảo vệ cho nhà vua của mình, bảo vệ con người cuối cùng của thế giới này.

Vì 50 thi thể đã rời đi, không gian trong nồi nấu quặng trở nên rộng lớn hơn.

Chu Khiêm thử cử động cánh tay hơi đau nhức, hỏi Ngô Nhân: “Tôi cảm giác anh đã tìm ra được chân tướng của phó bản này rồi, cho nên gọi tôi đến đây thì… kế hoạch của anh là gì?”

Ngô Nhân nói: “Tôi đã thử 5 lần, hiển nhiên tôi cũng đã thăm dò rõ ràng.”

“Cơn mưa đỏ sẽ kéo dài liên tục 3 phút. 3 phút sau, 50 binh lính sẽ chết đi. Khi đó thần sẽ xuất hiện, có lẽ muốn tự mình xác nhận tôi đã chết hay chưa. Khi phát hiện ra tôi chưa chết, thần sẽ tức giận dùng một cây quyền trượng đánh thẳng vào những binh lính đó.”

“Đến lúc đó, bức tường binh lính sẽ rơi rụng, chia năm xẻ bảy, rơi xuống xung quanh nồi nấu quặng, hoặc sẽ rơi rụng khắp nơi trên mặt đất. Sau đó, tôi lại phải kéo từng thi thể vào trong nồi, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo ——”

Nói đến đây, Ngô Nhân nhịn không được mà mắng chửi: “Tuy đại chiêu của thần có khoảng cách thời gian nhưng nhiêu đó thời gian chỉ đủ để tôi nhặt xác, không còn thời gian để suy nghĩ tìm đường thoát…”

Nồi nấu quặng được 50 binh lính hoàn toàn che kín, không còn ánh sáng, Ngô Nhân cũng không nhìn thấy Chu Khiêm ở đâu.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ theo bản năng: “Tóm lại là tôi đã thăm dò rõ ràng, cách một giờ, thần sẽ giáng cơn mưa màu đỏ xuống một lần, 50 binh lính vừa kịp lúc sống lại để bảo vệ tôi. 3 phút sau, cơn mưa dừng, thần sẽ xuất hiện, đây là cơ hội duy nhất để tôi đánh bại quái của phó bản!”

“Tôi đã từng đấu tay đôi với thần nhiều lần, tất cả đều thất bại. Tôi không thể đánh chết thần, thiếu chút nữa cũng bỏ mạng. Tôi phải dùng gương dịch chuyển tức thời nhiều lần mới chạy thoát kịp. Bây giờ chiếc gương này rất quý hiếm, tôi còn bị thương. Cho nên tôi nghĩ rằng ——”

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: Bay lên được

Ngô Nhân nghiêm túc nói: “Tôi không thể cứ tiếp tục như thế này. Thanh kỹ năng của tôi không thể trụ nổi. Lần này, trong vòng 3 phút, thần vẫn sẽ xuất hiện như cũ. Chu Khiêm, tôi tìm đến cậu là vì cảm thấy chúng ta có thể liên thủ với nhau, giế t chết boss!”

“Một mình tôi không đủ lực, cậu cũng không đủ. Nhưng bối cảnh của phó bản này có ý tứ. Tận thế, khắp nơi là thi thể, cậu có thể sử dụng oán khí vô hạn. Đại chiêu của cậu chắc chắn sẽ dành chiến thắng!”

Chu Khiêm ra chiều suy tư: “Chà. Có vẻ là một kế hoạch không tồi.”

Ngô Nhân tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ dùng ngân châm hạ máu của cậu. Yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, chắc chắn sẽ giữ cho máu của cậu luôn ở mức 9%…”

Ngô Nhân liền phóng kỹ năng âm lãnh của mình, hơi thở lạnh lẽo thổi tới chỗ Chu Khiêm.

Nhưng ngâm châm chưa kịp thành hình, Chu Khiêm đã giơ tay cản lại: “Khoan đã.”

“Không kịp đâu! Thần chỉ xuất hiện trong vòng 1 phút thôi. Sau đó thần sẽ tiếp tục trốn đi!” Ngô Nhân nói: “Chúng ta cần phải tranh thủ 1 phút sau khi cơn mưa chấm dứt. Bỏ lỡ cơ hội, chúng ta phải chờ thêm 1 tiếng nữa… Tôi thật sự không muốn tiếp tục nhặt 50 cái xác nữa đâu!”

Ngô Nhân mắng: “Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày tôi tiêu hao hết thể lực rồi chết. Nếu cậu không giúp tôi, tôi nghĩ rồi, tôi sẽ không nhặt xác nữa, tôi cũng không trốn trong nồi nấu quặng nữa, tôi sẽ để cơn mưa giế t chết mình!”

“Anh Ngô. Anh đừng gấp. Nghe tôi nói hết đã.” Chu Khiêm nói.

Ngô Nhân gấp không chờ nổi mà phóng ám khí về phía Chu Khiêm: “Muốn nói gì nói nhanh lên! Đừng rề rà!”

Chu Khiêm: “Tôi cũng muốn sử dụng đại chiêu.”

Ngô Nhân: “Đúng thế, cậu phải dùng đại chiêu!”

Chu Khiêm: “Nhưng thanh kỹ năng của tôi không đủ.”

Ngô Nhân: “… Đm?”

Chu Khiêm: “Tôi đã nói rồi, tôi vừa xong một phó bản, thanh kỹ năng chỉ mới khôi phục 30%.”

Im lặng một lát, Ngô Nhân nói: “Thật ra cậu có thể từ chối tôi, tôi có thể tìm người khác…”

Chu Khiêm: “Anh Ngô à, tìm người nào nữa? Anh nói thế thì chúng ta có vẻ như là người dưng nước lã quá. Trải qua phó bản 《 Những bông hoa ác 》, tôi cảm thấy anh không tệ, bây giờ mới quyết định giúp anh. Anh cũng cần phải tin tôi chứ. Anh thấy không, tôi dám đến đây, cũng là vì tôi tin tưởng anh mà.”

Ngô Nhân: “Thật không? Không phải vì lúc trước cậu đề nghị nhưng tôi từ chối, cho nên cậu mới đến đây để thuyết phục tôi, thậm chí là uy hiếp tôi à?”

Ngô Nhân nói đề nghị mà Chu Khiêm nói là đề nghị anh muốn hắn tham gia vào đoàn đội của mình, thậm chí còn khuyến khích hắn làm lãnh đạo.

Khi ra khỏi 《 Những bông hoa ác 》, Ngô Nhân thăng cấp từ A lên S. Khi đó hắn cũng không dám gửi tin nhắn trả lời cho Chu Khiêm.

Vì qua một thời gian sau phó bản đó, hắn đã nằm mơ rất nhiều lần, đều nhìn thấy Chu Khiêm âm trầm mỉm cười nhìn hắn: “Anh sẽ làm vua của chúng tôi.”

Nghe thấy lời của Ngô Nhân, Chu Khiêm liền đáp: “Anh Ngô, nhóm của tôi thiếu anh là thiếu mất một nhân tài. Thật đó. Con bạc của anh cũng giỏi nữa. Tôi cầu hiền như khát nước. Anh đừng nghĩ đông nghĩ tây xuyên tạc nó ra nhiều âm mưu khác. Anh không tham gia cũng không sao. Không thể làm đồng đội của chúng tôi thì cũng có thể trở thành bạn của chúng tôi. Con người của tôi không hề vụ lợi chút nào.”

Ngô Nhân xua tay: “Bỏ cái trò đó đi!”

Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Tôi thật tâm muốn anh làm vua của chúng tôi mà.”

Ngô Nhân: “Vua cái con khỉ khô. Tôi biết rõ cậu lắm, Chu Khiêm, cậu muốn có một tên vua bù nhìn đúng không? Để cậu có thể đứng ở phía sau thao túng đúng không?”

“Tôi đoán rằng có phải cậu đang muốn âm thầm gầy dựng một quân đoàn, không muốn nó quá phô trương thanh thế, vì đang có rất nhiều người muốn giết cậu… Cho nên cậu muốn tôi làm thủ lĩnh của quân đoàn đúng không?”

“Cái gì mà đội của cậu thiếu một sát thủ như tôi? Cậu kéo tôi tham gia là vì muốn tôi thu hút sự thù hận cho cậu, tôi biết rõ lắm!”

Chu Khiêm: “Vậy thì vì sao tôi không tìm người khác mà lại tìm anh?”

“Anh từ chối tôi cũng không sao. Nhưng tôi đã mời anh đến ba lần, anh có hiểu không?”

Ngô Nhân không đáp.

Nhưng với tính cách của đối phương, Chu Khiêm đã thăm dò rõ ràng, biết đối phương đang hưởng thụ.

Cười cười, Chu Khiêm nghiêm túc lấy đèn pin từ túi hành lý ra.

Ánh đèn nhợt nhạt từ đèn pin soi chiếu vào vách thành của nồi nấu quặng.

Chu Khiêm nhìn vách thành, đánh giá tranh vẽ bên trên: “Anh Ngô, anh đã quan sát kỹ hoa văn trong nồi chưa?”

“Rồi, đã xem, hình ảnh giống như ở mặt ngoài nồi.” Ngô Nhân nói.

Chu Khiêm: “Đúng vậy, giống nhau. Trong ngoài của nồi nấu quặng đều có hai hàng lính, hàng dưới là bộ binh, hàng dưới là kỵ binh. Nhưng anh có phát hiện ra rằng hai hàng lính này có chỗ khác nhau không?”

“Bộ binh cầm khiên, kỵ binh cưỡi ngựa, đúng là khác nhau, ơ khoan đã ——”

Ngô Nhân nhìn sát vào hình ảnh trên thành nồi như Chu Khiêm. Hắn nhìn kỹ lại, bỗng nhiên nhận ra điều gì, nói: “Bọn họ đi ngược hướng nhau! Ngoài ra…”

“Bộ binh nhắm mắt, kỵ binh mở mắt!” Chu Khiêm nói thêm: “Đây là một nồi nấu quặng có khả năng hồi sinh người chết. Hình ảnh khắc trên nồi hiển nhiên có dụng ý.”

“Đúng rồi, lúc trước anh nói khi anh vừa đến đây đã gặp phải đại chiêu đầu tiên của thần, là gặp phải cơn mưa màu đỏ?”

“Đúng vậy. Khi đó, xung quanh tôi, binh lính vẫn còn sống, chưa từng chết. Sau đó tôi nhận được thông báo từ hệ thống, lo lắng thần lại tiếp tục giáng mưa đỏ xuống nên mới nhặt xác họ bỏ vào trong nồi, giúp họ sống lại. Chậc ——”

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: 21: Nghi Ngờ Vô Căn Cứ

Ngô Nhân chờ mong nhìn về phía Chu Khiêm: “Vậy thì cậu có ý tưởng gì không?”

Chu Khiêm lại nói: “Tôi nằm trong bệnh viện suốt 8 tháng, vô cùng nhàm chán, cho nên đọc rất nhiều sách.”

Ngô Nhân: “…?”

Chu Khiêm: “Tôi đọc rất nhiều loại sách.”

Ngô Nhân: “Nên là?”

Chu Khiêm chỉ tay vào con rắn có sừng trâu trên vách nồi, nói: “Anh biết nó là thứ gì không?”

Ngô Nhân lắc đầu.

Chu Khiêm cũng không biết nghĩ đến điều gì thì bật cười.

Ngô Nhân không thể hiểu nổi mà nhìn anh, lại nghe anh nói: “Bây giờ tôi nhìn những động vật bò sát như thế này đều khá có cảm tình. Sừng trâu trên đầu nó có vẻ như cũng giống sừng của anh Trụ. Nhưng mà hơi khác một chút.”

Ngô Nhân: “…?”

Ngô Nhân thật sự không hiểu được mạch não của Chu Khiêm vận hành như thế nào, lại nghe thấy Chu Khiêm nghiêm túc nói tiếp: “Rõ ràng là rắn, lại mọc sừng trâu, theo Shaman giáo (1), nó sẽ được xem là sinh vật song linh mang hai luồng sức mạnh Shaman. Song linh, nó là trâu, cũng là rắn, có năng lực đi qua các thế giới khác nhau.”

“Thế giới khác nhau có nghĩa là gì?” Ngô Nhân hỏi.

Chu Khiêm hỏi lại: “Vừa rồi anh nói rằng sau khi cơn mưa kết thúc, thần sẽ xuất hiện trong vòng 1 phút. Anh cũng đã chiến đấu với thần. Vậy thì anh biết trông thần như thế nào không?”

“Biết chứ, vì nhìn kỳ quái lắm.” Ngô Nhân đáp.

Chu Khiêm tiếp tục hỏi: “Chứng tỏ thần có thật thể, vậy thì vì sao khi thần trốn trên trời, anh lại không nhìn thấy?”

“Thần sẽ ẩn thân?” Ngô Nhân hỏi: “Dù sao đó cũng là thần mà! Thần thì có thể làm được bất kỳ điều gì.”

“Đó là một khả năng. Nhưng tôi muốn hỏi anh thêm một vấn đề.”

Chu Khiêm nói: “Vì sao thần phải chờ mưa rơi trong 3 phút, thiêu chết hết binh lính rồi mới giết anh? Vì sao thần không trực tiếp xuất hiện, tìm anh, trực tiếp giết anh?”

“Ơ…” Ngô Nhân nói: “Thật ra tôi và con bạc của mình cũng có thảo luận qua vấn đề này. Chúng tôi đều nghĩ rằng đây là vấn đề của người thiết kế trò chơi. Người này muốn chúng tôi phải giết quái trong vòng một phút. Nhưng mà… Đúng vậy, nghĩ lại thì logic ở đây có vấn đề.”

Ngô Nhân nhớ lại bộ dạng của thần ở trong đầu.

Mưa rơi suốt 3 phút.

Ba phút sau, thần xuất hiện, tìm vị vua cuối cùng ở thế giới này, xem thử vua có bị cơn mưa giế t chết hay không. Nếu nhà vua chưa chết, thần sẽ tự mình động thủ.

Nhưng vì sao thần lại làm nhiều hành động dư thừa như vậy?

Thần đã phá hủy toàn bộ thế giới này.

Lúc đó, thần dùng ba cơn mưa màu đỏ giế t chết hết mọi người, ngoại trừ nhà vua.

Như vậy thì vì sao thần lại tiếp tục dùng chiêu thức đó để giết nhà vua? Thần biết rõ mình có thể thất bại.

Thần không cần dùng cơn mưa màu đỏ, theo lý mà nói, thần chỉ cần xuất hiện, tìm nhà vua, giết nhà vua là được. Vì sao thần lại không làm như vậy?

Vì sao thần chỉ xuất hiện trong vòng 1 phút rồi lại biến mất?

“Tuy mưa đỏ có thể giế t chết rất nhiều người ở thế giới này nhưng mục đích của nó có lẽ không phải để giết anh. Vừa rồi tôi hỏi anh, bình thường có nhìn thấy thần hay không, anh đoán rằng thần có thể sẽ ẩn thân, nhưng kết hợp hình ảnh rắn mọc sừng trâu, tôi đoán rằng chân tướng thật sự có liên quan đến một dị giới.”

“Anh không thể nhìn thấy thần lúc bình thường, vì thần không có ở thế giới này. Thần luôn muốn đến thế giới này để giết anh. Nhưng thần không làm được.”

Chu Khiêm nói: “Tôi đoán rằng cơn mưa màu đỏ kia thật ra là một thứ nối liền hai thế giới. Tiểu chiêu của thần là những giọt mưa đỏ, chúng dùng để thử nghiệm, tìm tọa độ vị trí; chờ đến khi tìm được vị trí, thần sẽ dùng cơn mưa lớn, tìm đường đến thế giới này. Nhưng thần chỉ có thể ở đây trong vòng 1 phút.”

Hai người nói xong, thời hạn 3 phút đã đến.

50 binh lính không thể chịu đựng nổi nữa, tất cả đã bị thiêu cháy ngay tại chỗ.

Bên trên nồi nấu quặng, thần như một ngọn lửa xuất hiện giữa không trung. Thần tức giận dùng quyền trượng đánh bay 50 binh lính, sau đó nhìn vào trong nồi.

Ánh mặt trời bỗng chốc chói rọi vào mắt Chu Khiêm.

Đôi mắt đen láy của anh như phản chiếu lại ngọn lửa từ địa ngục.

Ngô Nhân ở bên cạnh nhìn vào đôi mắt ấy, bỗng nhiên trái tim đập thật nhanh. Hắn cũng không rõ vì sao.

Nhưng lý do lập tức xuất hiện ——

Chu Khiêm nói với hắn: “Tiếp theo, giao cho anh đối phó với thần. Dù sao anh cũng có kinh nghiệm. Anh cứ đánh đi. Như vậy thì 1 giờ tiếp theo, anh có thể tiếp tục nhặt xác, còn tôi ở trong nồi tìm cách qua màn. Thêm nữa  ——”

Cơn mưa dần vơi bớt, bầu trời lại quay về màu đỏ sậm.

Chu Khiêm ngồi dưới đáy ngồi, giơ một chiếc đèn pin, mỉm cười nhìn Ngô Nhân: “Anh Ngô, anh nhớ nghĩ lại đề nghị của tôi nha. Trở thành vua của chúng tôi đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Nhân: “Bây giờ tôi thật sự rất hối hận, vô cùng hối hận…”

Thấy có bạn đọc quên mất anh Ngô. Anh Ngô là người có số điểm thấp nhất khi bắt đầu phó bản “Những bông hoa ác”, là một người vô cùng đáng thương vì bị anh Khiêm ăn hiếp mãi

Chú thích:

(1) Shaman giáo (薩滿教): Một hình thức tông giáo nguyên thủy ở vào thời kì cuối, bao gồm cả hình thái sùng bái tinh linh theo nghĩa rộng. Ngữ nghĩa của Tát mãn (Shaman, ông đồng) bắt nguồn từ chữ Smàn (tế tư) tiếng Thông cổ tư (Tungus); trong tiếng Phạm là chữ Zramaịa (nghĩa là là siêng năng ngăn dứt), từ chữ gốc là Sam nghĩa là nhảy múa, quay cuồng trong trạng thái hưng phấn. Trong văn học thần thoại Phệ đà của Cổ Ấn độ, tất cả hiện tượng tự nhiên đều được thần cách hóa, cho rằng sự vận hành của thế giới tự nhiên và sự sợ hãi của loài người đều có nguồn gốc từ sự chi phối của thần linh, bởi vậy, việc thờ cúng thần linh trở thành qui chế tối cao trong sinh hoạt hiện thực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.