Nhận được điện thoại, Lâm Thụy lập tức dẫn người tới, nhìn hiện trường, anh ta không khỏi lắc đầu.
“Đội trưởng Khúc, muốn lấy dấu vết còn nguyên vẹn là điều không thể. Muốn xem tình hình bên trong phải dùng cưa điện, khi đó bụi sẽ bay khắp nơi, nói không chừng không thể lấy được chứng cứ nào cả. Huống hồ anh khẳng định hung thủ từ đường ống này trốn thoát sao?”
Lâm Thụy có vẻ không tin hung thủ tàn nhẫn giết hại ba người lại nhỏ bé như vậy. Trước đây lúc tiến hành kiểm tra trần nhà của Trương Lệ Xuân, bọn họ ước đoán hung thủ không cao quá 1m65, bây giờ theo đường ống thì suy đoán vòng eo của hung thủ không thể quá 53cm. Người trưởng thành sao có thể có hai số đo như vậy?”
“Tất cả khả năng đều bị lật đổ, nếu vậy điều không có khả năng trở thành có khả năng nhất.”
Chẳng ai biết Khúc Mịch đang nghĩ gì.
Nói chung công việc của khoa pháp chứng là phối hợp với đội hình sự, Lâm Thụy bảo cấp dưới đi mượn cưa điện. Nửa tiếng sau, đường ống được cắt ra, như Lâm Thủy nói, bụi bẩn và mảnh nhỏ đã hoàn toàn phá hỏng tình hình bên trong.
Thấy có vẻ không ổn, Khúc Mịch bảo mọi người dừng lại giữ nguyên hiện trạng. Anh gọi điện, một lúc sau, Vương tịnh thở hổn hển chạy tới.
“Đội trưởng Khúc, tôi vẫn trong thời kỳ nộp tiền bảo lãnh.” Nghe Khúc Mịch bảo mình tham dự thu thập chứng cứ, ngoài ra dựa vào dấu vết hiện có suy đoán đặc điểm sinh lý của hung thủ, Vương Tịnh không dám bước lên.
Thứ nhất là vì nhiệm vụ này vô cùng khó khăn, tuy chuyên ngành của cô là truy vết nhưng cũng không dám chắc. Thứ hai, hiện giờ cô là kẻ bị tình nghi, đang tạm bị cách chức, theo quy định không được tham dự vào việc phá án. Cùng lắm thì cô chỉ bị phê bình, nhưng Khúc Mịch là cấp trên, nếu để người ở đây đi tố cáo, anh chắc chắn sẽ bị xử lý rất nghiêm. Cô đã gây rất nhiều phiền phức cho Khúc Mịch, không dám để anh vì mình mà gặp rắc rối nữa.
“Trong thời kỳ nộp tiền bảo lãnh gì? Cô là cảnh sát hình sự, nhiệm vụ là phục tùng mệnh lệnh. Bây giờ tôi lệnh cho cô quay lại làm việc, có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Vương Tịnh nghe vậy chỉ đành lại gần xem xét, Lâm Thụy không khỏi cau mày. Trên dưới khoa pháp chứng có mười mấy người, muốn kỹ thuật có kỹ thuật, muốn nhân tài có nhân tài, chẳng lẽ phải nhờ vào cô nhóc hỗ trợ sao? Trước đây anh biết cục cảnh sát sẽ có một nhân tài truy vết gia nhập nên rất muốn đưa đến khoa pháp chứng, nhưng nghe đâu cô gái này một hai đòi vào đội hình sự, người ta đã không muốn anh cũng đành thôi.
Sau này nghe nói cô thường xuyên mắc lỗi ở đội hình sự, suýt thì bị Khúc Mịch đã ra, bây giờ còn bị tình nghi là hung thủ giết người, mới nộp tiền bảo lãnh. Vốn dĩ Lâm Thụy còn tưởng Vương Tịnh là nhân tài hiếm có, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng bắt đầu có chút thất vọng.
“Tôi cần găng tay và ít dụng cụ.” Vương Tịnh có hơi khó xử. Cô thoáng nhìn đồng nghiệp khoa pháp chứng đang chờ kết quả, không, đúng hơn là đáng chế giễu, chỉ đành cầu cứu Khúc Mịch.
Khúc Mịch nhìn Lâm Thụy, tuy Lâm Thụy không hài lòng với cách làm việc của Khúc Mịch nhưng cũng không đến mức làm khó một cô gái, hơn nữa việc này liên quan đến mạng người không thể cứ tùy hứng.
Vì vậy Lâm Thụy cho cấp dưới để lại thùng dụng cụ và hai người ở lại, những người khác về khoa trước.
Vương Tịnh cẩn thận quan sát đường ống đã bị cắt ra, nói: “Ở đây có dấu vết người bò qua, có điều lâu rồi, bên trong còn có dấu vết của mèo hoang, khi nãy còn dùng đến cưa điện để lại rất nhiều tro bụi và mảnh vụn, muốn lấy dấu vết hoàn chỉnh đúng là rất khó.”
Khúc Mịch không nói gì, Lâm Thụy ở cạnh thì gật đầu, cô gái này không rõ tình hình thực tế nhưng mới nhìn đã có thể đưa ra kết luận như vậy, thảo nào ai cũng nói cấp dưới của Khúc Mịch toàn là nhân tài.
Có điều nhìn ra những dấu vết này cũng không thể hỗ trợ phá án, Vương Tịnh bắt buộc phải nghĩ cách lấy được số liệu, sau đó dựa vào số liệu suy đoán hình dáng bên ngoài của nghi phạm, nhưng bây giờ phiền phức là chỉ cần mạnh tay một chút sẽ thay đổi tình trạng phân bố tro bụi trên bề mặt, dấu vết vốn đã không rõ nay càng khó phát hiện, số liệu lấy được sẽ có sai số.
Vương Tịnh cau mày một lúc lâu, chần chờ nói: “Tôi có một cách nhưng trước nay chưa từng làm thử, nếu thất bại sẽ phá hỏng tất cả dấu vết ở đây, khi ấy mọi công sức trước đó sẽ đổ sông đổ biển.”
Khúc Mịch gật đầu, ý bảo cô ấy cứ tiến hành.
Vương Tịnh tìm kiếm trong sân một hồi, quả nhiên tìm thấy món đồ rất nhiều gia đình có: bình tưới nước, nói đúng hơn là bình tưới nước xịt áp lực.
Cô đổ nửa ấm nước sôi vào bình, sau đó phun thật mạnh, phần tro bụi trở nên đậm màu hơn, các dấu vết trở nên rõ ràng. Trên khuôn mặt căng thẳng của Vương Tịnh cuối cùng cũng nở nụ cười, khi nãy cô thật sự rất sợ xảy ra sự cố, phụ lòng tin của đội trưởng Khúc.
Vương Tịnh không dám qua loa, nhanh chóng chụp lại dấu vết, sau đó tiến hành đo lường thực tế và ghi chép lại. Tuy rằng có những dấu vết lộ ra, nhưng cũng có những dấu vết bị phá hỏng, căn bản không có bộ phận nào hoàn chỉnh.
“Mau chóng phân tích số liệu này, có gì cần cứ nói với trưởng khoa Lâm, tôi nghĩ anh ta là người yêu quý nhân tài.”
“Đội trưởng Khúc, anh nói thế là không tin con người tôi rồi. Anh yên tâm, dù anh có nể mặt trưởng khoa pháp chứng này không, toàn bộ Nam Giang này có ai dám không cho đội trưởng Khúc thể diện chứ!” Ý của Lâm Thụy là vẫn không hài lòng với hành động của Khúc Mịch.
“Trưởng khoa Lâm, mặt mũi của tôi trước giờ không cần ai cho cả, hơn nữa giúp người cũng là giúp chính mình. Tôi đã báo cáo với cục trưởng Hoàng, chờ vụ án này kết thúc sẽ điều Vương Tịnh đến khoa pháp chứng. Cô ấy không phải cảnh sát hình sự, khăng khăng ở lại đội hình sự sẽ lãng phí nhân tài. Cục trưởng Hoàng đồng ý rồi, tôi nghĩ tính ra bây giờ Vương Tịnh là người của khoa pháp chứng, thế nên những gì cô ấy làm hôm nay là làm việc cho khoa pháp chứng. Trưởng khoa Lâm, tôi biết anh là người yêu nhân tài, trước đây đã muốn nhận Vương Tịnh, tiếc là cô gái này không biết lượng sức mình, bây giờ va chạm nhiều rồi, cũng nên về nơi mình thuộc về thôi.”
Vương Tịnh ở cạnh nghe mà hổ thẹn. Ngày xưa vì cố chấp với nam thần, bản thân khăng khăng muốn vào đội hình sự, nhưng sự thật chứng minh cô không thích hợp làm một cảnh sát. Mà lần này tham dự công tác truy vết, cô như cá về đại dương. Đội trưởng Khúc nói đúng, tương lai cô nên ở khoa pháp chứng.
Lâm Thụy nhìn Vương Tịnh, không nói gì, xoay người bỏ đi.
Vương Tịnh thấy thế không khỏi thấp thỏm, thái độ này là gì đây? Cô đến đội hình sự, đội trưởng Khúc không nhận cô, bây giờ cô sắp đến khoa pháp chứng, trưởng khoa Lâm hình như cũng không chào đón lắm.
“Dùng ngăn lực để nói chuyện.” Thấy tâm trạng Vương Tịnh không tốt, Khúc Mịch an ủi.
Được nam thần lạnh lùng cổ vũ, Vương Tịnh như được nạp thêm năng lượng. Cô mang hình ảnh và số liệu về nhà phân tích. Cô biết công việc kế tiếp sẽ rất có khó khăn nhưng cô chấp nhận khiêu chiến.
Phác Vĩnh Hạo đã bắt đầu xử lý công việc ở công ty, anh ta định xây trường học ở quê của Hoan Nữu, thành lập quỹ Hoan Lạc, sau này trẻ em đến đó đi học sẽ được ăn ở miễn phí và hưởng các phúc lợi khác.
Cái tên Hoan Lạc ấy không biết Phác Vĩnh Hạo tự đặt hay vì đang cố gắng chuộc tội.
Ngoài ra hắn còn xử lý các bất động sản của mình, mua một miếng đất trong núi, định xây một căn nhà, sân trước nuôi gà, sau nhà trồng cây, rời khỏi thành phố xa hoa náo nhiệt.
Tình hình của Phác Nhã cũng đã có chuyển biến tốt, tuy rằng vẫn không chịu giao lưu nhưng đã dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Phác Vĩnh Hạo. Cô bé đồng ý đi theo Phác Vĩnh Hạo, vả lại dựa vào mức ỷ lại của cô bé vào Phác Vĩnh Hạo, bảo cô bé rời khỏi hắn là điều không thể.
Bác sĩ và chuyên gia tâm lý trẻ em đều đề nghị cho Phác Nhã xuất viện, từ từ tiếp xúc với môi trường bên ngoài, điều này sẽ giúp đỡ cô bé.
Phác Vĩnh Hạo đưa Phác Nhã về quê, ban ngày Phác Vĩnh Hạo xây nhà, cô bé ở cạnh hỗ trợ, đến tối hai cha con ở trong túp lều dựng tạm. Phác Vĩnh Hạo kể chuyện, hát nhạc thiếu nhi cho cô bé, nhìn cô bé hồn nhiên thiếp đi, hắn mới tìm được chút sự yên bình.
Thương Dĩ Nhu thường xuyên gọi điện cho Phác Nhã, tuy cô bé không trả lời câu nào nhưng cô vẫn có thể cảm nhận cuộc sống của cô bé bây giờ rất hạnh phúc.
Phác Vĩnh Hạo tuy đã thoát khỏi hiềm nghi là hung thủ giết người, nhưng trước khi vụ án được phá, hắn bắt buộc phải giữ liên lạc. Cứ cách một ngày, hắn sẽ gọi điện cho Khúc Mịch, đảm bảo không mất liên lạc.
Vương Tịnh ở bên kia mất ăn mất ngủ phân tích số liệu hiện có, Khúc Mịch cứ có cảm giác bản thân đã xem nhẹ chi tiết nào đó, cứ nghiên cứu đi nghiên cứu lại chứng cứ đang có trong tay.
“Anh lại xem tấm hình đó à?” Thương Dĩ Nhu pha cho anh ly cà phê.
“Tiểu Nhu, anh vẫn thấy vấn đề của tấm ảnh này không phải do ảnh chụp, mà cô bé cố tình có thái độ này.” Khúc Mịch nhìn tấm ảnh Phác Nhụy đi từ trên cầu thang xuống, hai bên là bố mẹ, cô bé đáng lẽ phải cười như công chúa nhưng trong ảnh lại trừng mắt.
“Nếu vấn đề không phải do góc độ, vậy thì Phác Nhụy đang khoe mẻ với ai đó, ánh mắt này còn có sự chế nhạo. Trẻ con bây giờ ai cũng trưởng thành sớm, nhất là những người làm trong giới giải trí, thế giới của họ không hề đơn giản.”
Khoe mẻ? Chế nhạo?
Nghe vậy, Khúc Mịch càng nghi ngờ.