Không đợi Tô gia đến Ác Nhân cốc chất vấn, Ác Nhân cốc lập tức tuyên cáo hoàng thành, Tô Nhã đã bị hoa lâu mua đi.
Thân phận người mua được giữ bí mật.
Toàn bộ hoàng thành oanh động, đường đường là trưởng nữ Tô gia, bây giờ sao lại bị đưa vào hoa lâu rồi?
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Mắt thấy chuyện càng náo càng oanh động, Nhân Hoàng không đợi được, hừng đông ngày thứ hai đã tự mình ra mặt, cưỡng ép ước đàm với Kiều Vạn Niên cùng Tô Thiên Can.
Cùng lúc đó, hoàng thất xuất động ba mươi ngàn cường giả cùng quân tốt, phân biệt tiến về Tô gia cùng Kiều gia, lấy danh nghĩa vững chắc ổn định của hoàng thành, cưỡng ép giới nghiêm.
Bầu không khí trong hoàng cung trở nên náo nhiệt.
Tô Thiên Can cùng toàn bộ tộc lão Tô gia đuổi tới. Kiều Vạn Niên, Kiều Anh Tung và vài người khác cũng trình diện.
Hai bên cãi vã kịch liệt, chửi ầm lên.
Chỉ là Kiều gia cố ý kích thích, Tô gia đã mất khống chế.
Tràng diện càng náo càng táo bạo, ngay cả một ít tộc lão hoàng thất đều liên tiếp trình diện.
Cho đến khi Nhân Hoàng tức giận một chưởng vỗ bay Tô Thiên Can, trận cãi vã chợt im bặt mà dừng.
Cuối cùng, hai bên một lần nữa ký kết huyết thư.
Kiều gia thừa nhận gi.ết chết Tô Thiên Cương, cũng trả lại thi thể. Tô gia giao phó bốn viên Cấm Nguyên Châu, đây là cực hạn.
Kiều gia, tổ từ phía sau núi.
– Hinh nhi. Huyền m Đan, ta đã tự tiện chủ trương chặn mất của nàng. Có thể nàng sẽ từ từ cảm giác thấy thân thể đang suy yếu, cảm thấy rất đau đớn… Ta rất không muốn như thế này, nhưng nếu như lại dùng Huyền m Đan, khả năng nàng sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Kiều Hinh, hai mắt đẫm lệ, thì thào khẽ nói.
Linh hồn đã tiếp nhận dày vò ngàn năm, bây giờ lại phải trải qua thân thể già yếu đau đớn. Khương Phàm thương yêu lại khó chịu, cũng hận mình vô năng.
– Hinh nhi…
Khương Phàm chần chờ thật lâu, lại mở miệng:
– Ta Không thể nào ở lại chỗ này giúp nàng nữa. Ta muốn đi tìm kiếm thuốc giải cho nàng, khả năng sẽ là hai ba năm, cũng có thể là nhiều hơn mấy năm. Nàng nhất định phải chịu đựng, kiên trì đợi ta trở về.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm tại trong quan tài ngọc, làn da ôn nhuận, mỉm cười như thường.
Khương Phàm lại nói, để linh hồn mệt mỏi của Kiều Hinh có thể nghe được lời hắn nói, nghe rõ ràng ý tứ của hắn.
Nhưng, càng là lặp lại, Khương Phàm càng khó chịu, thậm chí có chút sợ sệt.
Dù sao Kiều Hinh đã tiếp nhận đến chín lần Huyền m Đan, thân thể vô cùng suy yếu, một khi bắt đầu biến chất, đến tột cùng có thể chống cự được mấy năm?
Hắn lại có thể không tìm được toàn bộ dược liệu?
Nếu như lúc hắn trở lại, Kiều Hinh đã không có ở đây thì làm sao?
Khương Phàm không dám tưởng tượng tình cảnh Kiều Hinh tan thành mây khói trong lồng ngực mình.
– Ai… Đi thôi… Nàng đã kiên trì ngàn năm, ta tin rằng nàng hẳn là còn có thể kiên trì thêm mười năm nữa.
Đan Hoàng còn lo lắng hơn so với Khương Phàm, nếu như hãm sâu trong Địa Ngục, thật không phải đơn giản là hai ba năm như vậy, mà nếu xông vào Địa Ngục, cũng không nhất định thật có thể tìm được tất cả dược liệu.
Nhưng, muốn cứu Kiều Hinh, chỉ có thể làm như thế.
Kiều Hinh có thể sống lại hay không, một nửa phải nhìn Khương Phàm, một nửa xem ý trời.
– Hinh nhi… Tha thứ cho ta… Hinh nhi… hãy chờ ta…
Khương Phàm cúi người xuống, hôn lấy đôi môi đỏ của Kiều Hinh, nước mắt trong suốt trượt xuống, rơi trên khuôn mặt Kiều Hinh.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm, khóe mắt lại lần nữa thấm ra chút lệ quang.
Nàng nghe được!
Nàng cũng biết!
Trái tim Khương Phàm hung hăng co rụt lại, nước mắt lần nữa tràn mi mà ra, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, vì nàng đậy lại nắp quan tài.
– Nhất định phải… Chờ ta trở về… Kiếp trước là ta phụ nàng, đời này tuyệt đối sẽ không lại phụ. Ta thề, sẽ mang nàng đi nhìn hết phong cảnh thiên hạ, sẽ mang nàng đứng tại Đăng Thiên Kiều đó, nhìn bát phương thần phục, tôn chủ Thương Huyền!
Khương Phàm nhìn Kiều Hinh lần cuối, mang theo áy náy và không nỡ, lui ra khỏi tổ từ.
– Phụ thân, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân.
Kiều Vô Hối cam đoan với Khương Phàm.
– Không có Trường Sinh Đan, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho mình, chờ ta trở về.
Khương Phàm vỗ nhẹ bả vai Kiều Vô Hối.
Liên tục dùng nhiều Trường Sinh Đan như vậy, tuổi thọ của hắn cũng sắp đến cực hạn.
– Mà đã dùng bảy viên, lại dùng nữa thì hiệu quả cũng không lớn.
– Phụ thân ngài yên tâm, là Bất Diệt Huyết Hoàng, bất tử bất diệt.
Kiều Vô Hối trấn an Khương Phàm.
– Đừng gạt ta, ta có thể cảm nhận được ngươi đang suy yếu. Phong ấn của ngươi còn có cơ hội giải trừ sao?
– Mẫu thân vì bảo vệ ta, bắt đầu từ ngày ta thức tỉnh đó đã bố trí phong ấn, phong ấn nương theo ta cả đời, chỉ sợ không có cơ hội.
– Nếu như là Chu Tước thần huyết thì sao?
– Phụ thân ngài cần trưởng thành, không thể vì ta mà lãng phí huyết dịch.
– Năm đó di thể ta bị các phương chia cắt, có một khối xương cốt mang máu bị đặt ở Huyền Nguyệt hoàng triều.
Đáy mắt Kiều Vô Hối hiện lên đến ý lạnh:
– Huyền Nguyệt… Chính là con chó phản bội ngài kia.
– Ta cho ngươi thời gian ba năm chuẩn bị. An bài Huyết Sát trà trộn vào Huyền Nguyệt hoàng thành, điều tra tình huống huyết cốt nơi đó. Tốt nhất là có thể bí mật thẩm thấu cường tộc nào đó, hoặc trở thành thượng khách hoàng thất. Ta có một tôn Thiên Bia, có thể pháp lệnh hoàng tộc một phương. Ba năm sau, bọn hắn sẽ tấn công Huyền Nguyệt hoàng thành, các ngươi tìm đúng cơ hội, cướp Chu Tước huyết cốt đi cho ta!
– Nhi tử, lĩnh mệnh.
Kiều Vô Hối chấn kinh, pháp lệnh hoàng tộc?
Bọn hắn thật có thể phối hợp?
– Sau khi đạt được huyết cốt, ngươi cứ việc hấp thu máu Thần Hoàng bên trong, giải trừ phong ấn.
– Sau khi thành công thì cho Khương Diễm một chút.
Khương Phàm lại vỗ vỗ bả vai Kiều Vô Hối, dùng sức nắm lại:
– Sứ mệnh ngươi còn sống không phải túc trực bên linh cữu, không phải chờ đợi, mà là theo giúp ta trở lại chiến trường Bách Tộc!
– Nhi tử… Lĩnh mệnh…
Kiều Vô Hối xúc động trong lòng, âm thanh cũng hơi run rẩy.
Bách Tộc chiến trường, hắn khát vọng cỡ nào để có thể đứng lên trên.
Bách Tộc chiến trường, hắn hy vọng dường nào thật có thể đi theo phụ thân huy hoàng.
Nhưng, hắn có thể kiên trì đến ngày đó sao?
Máu Thần Hoàng lại có hiệu quả sao?
Hắn dù sao đã là một cơ thể gần chết.
Sau khi Khương Phàm biến mất trong rừng cây, Kiều Vô Hối yên lặng đứng một lát, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng ho khan, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau đớn, cho đến khi máu tươi tuôn ra khóe miệng.
Thân thể này lại gầy gò đi rất nhiều.
Kiều Vô Hối triệu quải trượng từ trong nhẫn không gian ra, gian nan chống đỡ thân thể già nua của mình, run rẩy đi tới tổ từ, đóng cửa đá lại, quỳ đến bên cạnh quan tài ngọc.
– Mẫu thân… Phụ thân đã đi, xin ngài hãy tin tưởng, người nhất định sẽ trở về, ngài, cũng nhất định có thể đợi được phụ thân. Nhi tử… xin cam đoan với ngài…