Khương Phàm đi đến đại điện trên đỉnh núi, Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa, còn có bọn người Kiều Thiên Mạch đã khôi phục đợi ở chỗ này.
– Tô gia triệt để mạo phạm hoàng thất.
– Ha ha, ta mới phát hiện Tô gia cường thế bá đạo so với Hoàng Phủ gia còn nghiêm trọng hơn.
– Bọn hắn đời đời kiếp kiếp làm thông gia với hoàng thất, được hoàng thất bảo hộ, làm mưa làm gió đã quen, thậm chí từ trong lòng mình đã là làm nửa hoàng tộc. Nếu như không phải lần này bị chọc giận, ta cũng không biết bọn hắn khi điên sẽ đến đáng sợ như vậy, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài.
– Nhân Hoàng đánh bay Tô Thiên Can, Tô Thiên Can dưới sự tức giận lại hóa thành cự hổ, gầm thét với Nhân Hoàng.
– Xem như chúng ta giúp hoàng thất một tay, để bọn hắn biết mãnh hổ bọn hắn nuôi không hề thuận theo như tưởng tượng.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn không kìm nén kích động được, trận phản kích này quá đặc sắc.
Không chỉ có giết hơn tám trăm người Tô gia, lại còn để cho hoàng thất quyết liệt với Tô gia.
Kiều Anh Tung cười lạnh:
– Tiếp tục châm củi! Hung hăng đốt! Không thể để cho bọn hắn tỉnh táo lại!
Khương Phàm nhìn dáng vẻ bọn họ, đại khái có thể tưởng tượng đến sự phấn khích trong hoàng cung.
Xem ra Cổ Hoa đã yếu ớt hơn so với hắn tưởng tượng rồi.
Không phải thực lực không đủ mạnh, mà ngàn năm trung lập, ngàn năm sống an nhàn sung sướng, dưỡng thành bọn hắn kiêu ngạo. Phần này kiêu ngạo đã bành trướng đến nỗi bọn hắn ngay cả hoàng thất đều không kính sợ.
Chỉ cần Kiều gia có thể khống chế tốt phân tấc liền có thể dắt mũi hoàng thất, từng bước đắc tội từng gia tộc.
Kiều Linh Vận hỏi:
– Đám người Tô Nhã kia đâu?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
– Bán cho hoa lâu.
Phượng Bảo Nam hỏi:
– Thật? Không phải cố ý làm cho Tô gia tức giận?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
– Ác Nhân cốc rất phối hợp, tìm được người dám mua, đêm nay có thể di chuyển ra khỏi Cổ Hoa.
Bọn người Phượng Bảo Nam không hề thương tiếc gì, ngược lại rất giải hận.
Nếu như không phải mạng lớn, nếu như không phải có Trường Sinh Đan, bọn hắn bây giờ chỉ sợ đã bị chôn vùi trong đất chờ đợi tống táng.
Kiều Linh Vận nói:
– Cô ta thích nam tử như vậy, lần này thỏa mãn rồi.
Kiều Vạn Niên lấy ra một cái hộp gấm, đưa đến trước mặt Khương Phàm:
– Tiểu tổ, đây là năm viên Cấm Nguyên Châu. Tô gia sống chết không chịu lại đưa thêm một viên nào.
Cấm Nguyên Châu chỉ tương đương cỡ ngón cái, tròn trịa, rất tinh xảo. Bên trong lượn lờ ánh sáng kỳ diệu, như mây như sương, thần bí lại mỹ lệ.
Năm viên Cấm Nguyên Châu tập hợp một chỗ, cảm ứng lẫn nhau, khuấy động lực lượng thời gian kỳ diệu, cho người ta một cảm giác phiêu miểu khó lường.
Rõ ràng là ở nơi đó, nhưng lại giống như sớm đã không có ở đây.
Bọn người Kiều Linh Vận đều lại gần, nhìn Linh Châu Thời Gian trong truyền thuyết. Ngay cả Kiều Vạn Niên và mọi người cũng đều là lần đầu tiên thấy tận mắt:
– Mặc dù Cấm Nguyên Châu đều là mọc ra từ Cấm Nguyên Cổ Thụ, nhưng bởi vì các vấn đề về chất dinh dưỡng, công hiệu hơi có khác nhau. Có chỉ là ngưng kết thời gian, phạm vi từ vạn mét đến mấy vạn mét, thời gian ít nhất năm giây, nhiều nhất có thể tới mười giây. Có thể ngược dòng thời gian, cái này vô cùng huyền diệu, cho nên ngược dòng thời gian cơ bản là chừng ba giây, không có quá lâu.
– Có một số Cấm Nguyên Châu còn có thể giam cầm thời gian trước, lại ngược dòng thời gian, nhưng Cấm Nguyên Châu như thế này hẳn là rất đặc biệt, Tô gia sẽ không cho chúng ta. Tiểu tổ, hết thảy có năm viên, ngài đều cầm đi. Gặp được nguy hiểm liền dùng, nhưng mấy giây thời gian rất ngắn, tuyệt đối không nên dừng lại, tận khả năng mà chạy trốn.
– Dùng như thế nào?
Khương Phàm cẩn thận chu đáo cầm lấy một viên Cấm Nguyên Châu.
– Trước tiên phải nhỏ máu nhận chủ từng cái, chờ gặp được nguy hiểm, trực tiếp đánh nát là được rồi. Bọn chúng rất yếu đuối, tuỳ tiện liền có thể đánh nát.
– Cấm Nguyên Cổ Thụ của Tô gia giấu ở đâu?
– Đây là bí mật lớn nhất của Tô gia, không ai biết. Ngay cả hoàng thất đều đang ngấp nghé Cấm Nguyên Cổ Thụ, nếu như không phải định kỳ Tô gia thường hiến cho hoàng thất một viên, hai bên lại đời đời là thông gia, nói không chừng đã cưỡng cầu bọn hắn giao ra.
– Tông môn đại tộc Cổ Hoa, cùng thế lực Thiên Cung từ bên ngoài vào cũng đều đã từng đánh chú ý qua nó. Nhưng thật đáng tiếc, chưa bao giờ có ai thấy qua Cấm Nguyên Thụ chân chính.
Kiều Vạn Niên lắc đầu, Cấm Nguyên Châu ảnh hưởng thời gian, mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã có thể gọi là trái với trời. Nếu như Cổ Hoa không phải hoàng tộc, nếu như hoàng tộc không phải trung lập, Tô gia căn bản không gánh nổi Cấm Nguyên Thụ.
– Ta chỉ cầm ba viên Cấm Nguyên Châu, còn hai viên các ngươi giữ lại đi.
Khương Phàm lấy đi ba viên, còn lại giao cho Kiều Vạn Niên.
– Ngài hãy mang hết đi, chúng ta thật không cần.
– Cất kỹ!
Khương Phàm đưa hộp gấm cho Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên chần chờ liên tục, vẫn nhận, nhưng không có ý định để mình dùng, coi như thay Khương Phàm giữ lại.
– Ngài thật không cần chúng ta phái người đi theo sao?
– Yên tâm đi, ta có thể bảo vệ tốt cho mình.
Khương Phàm nói với bọn người Kiều Thiên Mạch ở sau lưng:
– Đều chuẩn bị xong chưa? Bây giờ chúng ta liền rời khỏi.
– Khi nào chúng ta mới có thể trở về?
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều rất không nỡ, mặc dù đã hiểu bọn hắn giả chết là cần cho gia tộc, nhưng nghĩ tới phải triệt để gãy mất liên quan cùng Kiều gia, đi theo Khương Phàm đến phương nam mấy chục vạn dặm bên ngoài, trong lòng vẫn rất khó chịu.
– Ngắn thì hai ba năm, lâu là ba đến năm năm. Chờ cái ngày Kiều gia rời khỏi Cổ Hoa đó, các ngươi có thể một lần nữa trở lại Kiều gia.
– Chúng ta phải rời khỏi Cổ Hoa sao?
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
– Đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu đã xảy ra chuyện gì, nói lời tạm biệt đi.
Khương Phàm muốn mau chóng mang theo bọn hắn rời khỏi nơi này trước khi Tô gia kịp phản ứng.
Kiều Linh Vận trấn an các nàng:
– Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, chỉ là mấy năm không gặp mà thôi, xem như lịch luyện một trận đặc biệt đi. Thuận tiện giúp ta nhìn tỷ phu của các muội, nếu hắn nói chuyện qua cùng nữ tử nào, có cử chỉ thân mật cùng nữ tử nào, đều nhớ kỹ cho ta.
Phượng Bảo Nam ở bên cạnh đang nổi hứng bỗng chốc co lại, xấu hổ cười khổ.