Những lời nói chân thành của Triệu Thanh Uyển còn có thể tấn công nhân tâm.
Quả nhiên người thân phận hèn mọn có thể được người ở địa vị cao không tiếc lời khẳng định và tán thưởng đương nhiên thấy ấm lòng, nguyện đi theo người có mắt nhìn.
Sau đó, Triệu Thanh Uyển kể việc mình mang thai đã hơn ba tháng với Tần ma ma, đồng thời nhờ bà ấy lén tiết lộ cho một mình Mục công công là được.
Mục công công nghe xong sẽ tự biết phải làm gì, không cần nàng nói nhiều.
Nàng và những người khác trong lãnh cung chỉ cần chờ kết quả.
Tần ma ma đứng dậy, vỗ ngực bảo đảm: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ truyền lại đúng lời người nói, chắc chắn sẽ không có sai sót gì.”
“Được, vậy làm phiền ma ma, ma ma đi thong thả.”
Triệu Thanh Uyển gật đầu, cười nhìn bà ta rời đi.
Giờ Tuất.
Tiểu Mục Tử đích thân đến Ngự Thiện Phòng căn dặn đầu bếp làm canh và điểm tâm cho hoàng thượng ăn đêm.
Tần ma ma cố tình ngồi canh sau hòn non bộ trên đường gã đến Ngự Thiện Phòng.
“Mục công công!”
“Trời ạ, hù chết ta rồi! Tần ma ma, sao bà lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Hì hì, Mục công công, xin lỗi, nô tỳ có chuyện quan trọng với ngài, có thể tránh đi nơi khác nói chuyện không?” Tần ma ma cảnh giác quan sát xung quanh, hạ giọng.
Thấy bà căng thẳng, Tiểu Mục Tử cũng ngó nhìn bốn phía: “Được, qua bên kia rồi nói.”
Hai người lập tức đi ra sau hòn non bộ.
Tiểu Mục Tử hỏi: “Ma ma có chuyện gì cần tìm ta hả?”
“Mục công công, nô tỳ nhận ủy thác của hoàng hậu đến báo với ngài hai việc?”
“Ủy thác của hoàng hậu? Hai việc gì? Mau nói!”
“Chuyện thứ nhất là hoàng hậu đã có thai hơn ba tháng.”
“Cái gì?” Tiểu Mục Tử kinh ngạc.
“Suỵt! Ngài đừng kích động. Còn chuyện thứ hai nữa, hoàng hậu nói muốn sinh đứa bé này ở lãnh cung.”
“Sao chứ? Còn… Còn gì nữa không?”
“Dạ không, hoàng hậu chỉ bảo nô tỳ nói với ngài hai việc này. Hoàng hậu bảo ngài nghe xong sẽ tự biết phải làm gì, không cần nô tỳ can thiệp nữa. Mục công công, cũng trễ rồi, nô tỳ không làm quấy rầy ngài nữa, nô tỳ đi trước đây.”
“Khoan, ma ma từ từ đi!” Thấy Tần ma ma nói xong liền muốn đi, Tiểu Mục Tử hoàn hồn, gọi bà lại.
“Ma ma còn gì căn dặn?”
“Tần ma ma, việc tối nay ta biết bà biết, tuyệt đối không được nói với kẻ khác, nếu không…” Tiểu Mục Tử giơ tay làm hành động cắt cổ.
Tần ma ma rùng mình, vội đáp: “Mục công công yên tâm, nô tỳ tự biết nặng nhẹ, bí mật này sẽ mãi mãi ở trong bụng của nô tỳ.”
“Được, vậy bà đi đi.”
“Vâng.”
Tần ma ma đi rồi, Tiểu Mục Tử cũng vội vã đến Ngự Thiện Phòng. Gã đích thân giám sát đầu bếp làm canh và điểm tâm, sau đó xách hộp đồ ăn tức tốc quay về Tuyên Thất Điện.
Tiêu Sát lang bạt ở dân gian nhiều năm, chịu nhiều khổ cực, biết rõ khó khăn của bá tánh.
Từ lúc đăng cơ, hắn luôn là hoàng đế cần chính.
Trên là trọng thần triều đình, dưới là quan viên địa phương thất phẩm, bất kỳ tấu chương của ai dâng lên hắn đều đọc không bỏ sót rồi nghiêm túc viết lời phê bình.
Điểm này được triều đình và dân gian đánh giá rất cao, đồng thời cũng là động lực của hắn.
Hắn càng ngày càng cần chính, ngày nào cũng ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương rất lâu.
Có nhiều lúc nếu không phải Tiểu Mục Tử nhắc nhở, hắn có lẽ sẽ quên ăn quên ngủ, vùi đầu vào chính sự.
Lúc này Tiểu Mục Tử vào Tuyên Thất Điện, nhẹ nhàng đặt canh và điểm tâm lên bàn, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Hoàng thượng, sắp tới giờ hợi rồi, ngài ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.”
“Trẫm phê duyệt tấu chương xong rồi ăn.”
“Vâng.”
Tiểu Mục Tử cúi đầu đứng cạnh, vừa lặng lẽ chờ chủ tử phê duyệt tấu chương xong, vừa suy nghĩ xem nên mở lời bẩm báo với chủ tử việc hoàng hậu có thai thế nào.
Một lát sau, Tiêu Sát phê duyệt xong một cuốn tấu chương, duỗi tay thư giãn. Tiểu Mục Tử nhanh nhẹn mở nắp chén canh hạt sen nấm tuyết bách hợp, đem đến trước mặt hắn.
Tiêu Sát là hoàng đế, việc ăn uống trước nay đều là ăn ít mà nhiều bữa.
Hắn ăn nửa chén canh, còn điểm tâm thì không đụng vào, bảo Tiểu Mục Tử đem xuống.
Sau đó hắn lại tiếp tục xem tấu chương khác.
Tiểu Mục Tử đứng cạnh do dự mấy giây mới nói: “Hoàng thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Tiêu Sát thuận miệng hỏi.
“Hồi hoàng thượng, là chuyện liên quan đến hoàng hậu nương nương.”
Tiểu Mục Tử vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Sát vẫn cứng đờ nhưng vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh hỏi: “Hoàng hậu có chuyện gì?”
“Hồi hoàng thượng, hôm nay hoàng hậu nương nương bảo Tần ma ma đưa đồ ăn đến lãnh cung lén nói với nô tài hai chuyện. Một là nương nương đã có thai ba tháng.”
Nghe đến đây, Tiêu Sát làm rơi tấu chương trong tay, ngồi thẳng người, ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn Tiểu Mục Tử: “Vậy chuyện thứ hai?”
Tiểu Mục Tử thấp thỏm nuốt nước bọt, trả lời đúng sự thật: “Chuyện thứ hai là nương nương nói muốn ở lãnh cung sinh đứa bé này.”
“Chỉ như vậy?”
“Hồi hoàng thượng, chỉ như vậy. Ma ma kia nói nương nương không căn dặn gì thêm, chỉ bảo sau khi nô tài nghe sẽ tự biết xử lý thế nào. Nô tài cũng đã cảnh cáo ma ma kia không được tiết lộ việc này với bất kỳ ai rồi.”
“Ừ, ngươi xử lý tốt lắm.” Tiêu Sát khen.
“Tạ hoàng thượng khen ngợi. Hoàng thượng, vậy phía nương nương phải sắp xếp sao đây? Nô tài nghĩ nương nương nhờ ma ma kia nói câu này với nô tài chắc chắn là có mong muốn gì đó, nhưng không biết mong muốn của nương nương rốt cuộc là gì.”
Đúng vậy, nàng muốn gì chứ?
Nghe Tiểu Mục Tử nói, Tiêu Sát rơi vào trầm tư.
Không ngờ nàng lại có thai, mang thai đứa bé thuộc về hai người, còn dùng cách này báo với hắn, vậy hắn có nên lập tức đi gặp nàng, hỏi thăm nàng không?
Hay là trực tiếp hạ chỉ cho nàng dọn về Phượng Nghi Điện?
Nhưng đang kích động, Tiêu Sát bỗng nhớ tới việc Lan phi sinh non.
E là Triệu Thanh Uyển cũng đã biết việc này.
Để bảo vệ thai nhi trong bụng, nàng mới cho hắn biết nàng đã mang thai, còn nói rõ nàng muốn ở lãnh cung sinh đứa bé này.
Hắn có nên thành toàn cho nàng không?
Thấy chủ tử nhíu mày không nói gì, Tiểu Mục Tử to gan phỏng đoán thánh ý, dò hỏi: “Hoàng thượng, ngài có muốn đích thân tới lãnh cung thăm nương nương không?”