Âm Quan Minh Thê

Chương 185



Xào xạc! Xào xạc!

Từng đợt tiếng gãy xương vang lên, rất nhiều mảnh xương tiếp tục bay ra
từ lỗ hổng đó, cổ lưu diệu nhất thời mất đi điểm tựa, nghiêng sang một
bên

“Trở về bên trong thi thủy của ngươi đi! “

Tôi tránh khỏi tấn công của lưu diệu, nhát mắt đã nhảy lên đỉnh đầu cậu
ta, tóc trên đỉnh đầu cậu ta cao hơn một mét, sâu như bụi rậm, thân thể
của lưu diệu rùng lên, muốn hất tôi ra khỏi đầu cậu ta, tôi liền vội nắm lấy tóc lưu diệu rồi đứng vững thân người

Sau đó rất nhiều tâm lực trào ra từ tay tôi, lúc này tôi liền vận dụng ngũ hành thuật

Những tảng đá chìm xuống dưới thi thủy lúc này từng tảng từng tảng bay
lên, lấy tôi làm trung tâm mà xoay quanh, đồng thời ngọn lửa ý niệm, máu thuần dương, nguồn gốc của những loài thực vật trong không khí, lần
lượt tập trung về phía chày hàng ma trong tay tôi

Lúc này liền có một trận ngũ hành trận pháp xuất hiện dưới chân tôi, năm chữ lớn tượng trưng cho ngũ hành kim mộc thủy hoả thổ sáng lên, dương
khí lập tức trào ra từ trận pháp

“Ngũ hành câu diệt! “

Tôi phẫn nộ hét lên, chày giáng ma trong tay cùng với sức mạnh của ngũ hành liền giáng xuống lưu diệu dưới chân tôi

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, hộp sọ lớn của lưu diệu trong nháy mắt liền hiện
ra những vết nứt rồi vỡ thành từng mảnh, mà đòn tấn công của chày hàng
ma cũng không vì vậy mà dừng lại, tiếp tục hướng xương sống của cậu ta
mà bổ xuống

Rầm rầm rầm!

Khi chày hàng ma bổ xuống, xương sống của lưu diệu bị vặn thành từng
mảnh dưới lực ngũ hành. Bộ xương của thân mình to lớn cũng bị tách ra
thành từng mảnh, và xương từ khắp cơ thể vẫn tiếp tục gãy ra, rời khỏi
thi thủy bên dưới!

Bùm!

Chày giáng ma bổ nát cây xương cuối cùng của lưu diệu, nặng nề rơi xuống đất, tôi cũng gục xuống theo cơ thể của lưu diệu, rơi xuống mặt đất

Một khắc này, thi thủy quái dị cũng đã biến mất không thấy, xung quanh
đang hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, trên mặt đất chỉ còn lại xương của
lưu diệu

“Kết thúc rồi.”

Tôi nhìn xương lưu diệu rơi xung quanh, một trận gió thổi qua người tôi, xương của cậu ta liền biến thành một làn khói mù. Cảnh vật xung quanh
cũng dần dần biến thành hư vô,mà cảnh vật trước mắt tôi lại trở thành
một mảnh đen thui

Tham Khảo Thêm:  Chương 476

Này!..

Cơn ác mộng qua đi, tôi liền thả lỏng thở ra, rồi từ từ mở mắt

“Đỗ minh? Đỗ minh? “

Lúc này một giọng nói quen thuộc liền vang lên bên tai tôi, tôi vô thức
quay đầu, lại thấy người vừa gọi tên tôi, lại chính là hàn thuận đã
chết?

Mà lúc này trong tay hàn thuận đang cầm một chai rượu mao đài, mà bây giờ nơi tôi đang ở lại chính là cái tiệm rượu ở trấn nhỏ!!

Đây… là chuyện gì?

“Đỗ minh, cậu đã ngẩn người nửa ngày rồi, có cần ăn cơm nữa không
vậy?đợi lát nữa chúng ta đến thành phố mặc dương, thay cậu tìm ra lưu
diệu để giải cổ! “Hàn thuận nói với tôi, sau đó bèn đi về phía quầy tính tiền

“Aiz, cậu học sinh đó có vấn đề thật, lại bảo tôi sau khi uống rượu thì cẩn thận chút, đúng là đồ thần kinh! “

Hàn thuận cười cười, rồi đi ra khỏi tiệm bán rượu

Sau đó, hàn thuận liền dẫn tôi tới quán cơm, mà trong quán cơm, tào lạc, trịnh khởi, lưu miêu đều ở đó!

Bốn người bọn họ lúc này đang ngồi cùng bàn ăn với tôi, hệt như lúc
trước, bọn họ rất chân thật, chân thật đến mức khiến tôi không biết đây
là thật hay tôi đang mơ?

Tôi tỉnh rồi, nhưng tôi không hề tỉnh trên giường nhà trọ bên ngoài viện y học, mà là tỉnh vào lúc một nhóm chúng tôi đang nghỉ ngơi ở thị trấn
nhỏ. Tôi không thể nào hiểu được, rõ ràng là tôi đang ở trong giấc mơ,
hay tất cả những đều mà tôi trải qua trước đây đều là mơ?

Ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực khiến trong lòng tôi đau đớn, trên
bàn rượu truyền đến tiếng cười của bọn hàn thuận, bọn họ đang cười nói
nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút khó hiểu

“Đỗ minh, cậu làm sao vậy? Làm sao khi bước ra khỏi tiệm rượu đến giờ đều im lặng không nói gì cả? “

Hàn thuận nhìn hỏi tôi, anh ấy cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm
mao đài trong ly, thay vì uống một hơi hết như trước đây thì rất vừa
phải

“Hàn đại ca, cậu con trai vừa nãy đưa anh bình rượu mao đài, anh còn nhớ không? “

Tôi hít sâu một hơi, đè lại nội tâm loạn lên của tôi, hỏi hàn thuận

Hàn thuận có chút khó hiểu, gật gật đầu:”Là cậu học sinh lúc nãy sao? Làm sao vậy? “

“Cậu học sinh đó chính là lưu diệu. Xin lỗi, gần đây tôi đã trải ra rất
nhiều chuyện, tôi tận mắt thấy từng người chết trước mặt tôi, tôi không
chắc rằng, bây giờ mình đang sống trong giấc mơ, hay là đang sống trong
hiện thực! “Tôi hổn hển nói với bọn hàn thuận

Tham Khảo Thêm:  Chương 78

“Lưu diệu? “

Trong mắt hàn thuận đầy vẻ kinh ngạc:”Cậu là nói lưu diệu đã cùng chúng ta tới đây? Còn nhường lại cho tôi bình mao đài này? “

Tôi gật đầu, đem mọi chuyện xảy ra sau khi rời khỏi trấn nhỏ đơn giản kể lại một lượt, sau đó nói:”Bây giờ trong đầu tôi rất loạn, tôi không
biết bây giờ bản thân còn trong mơ hay không, hay đã trở về với hiện
thực. Cho nên, bây giờ xin mọi người hãy trả lời câu hỏi của tôi, nếu
như trả lời đúng, vậy thì chứng tỏ tôi đã rời khỏi giấc mơ, nhưng nếu
trả lời sai, vậy thì có nghĩa tôi đang trong mơ, nếu là trong mơ, thì
đừng trách tôi không khách khí với mọi người! “

Nói xong tôi liền lấy chày hàng ma ra, hướng mọi người cảnh cáo

Trong mắt tất cả mọi người đều là vẻ cảnh giác, mà ánh mắt của tào lạc
liền trở nên vô cùng khó chịu:”Đỗ minh cậu nói gì vậy, chúng ta là cùng
nhau vào sinh ra tử, cậu coi chúng tôi là cái gì! “.

“Xin lỗi,nhưng chuyện này liên quan đến sống chết của tôi, nếu như tất
cả mà tôi thấy lúc trước chỉ là một cơn ác mộng, thì lúc đó tôi sẽ hướng mọi người xin lỗi. ” tôi nói với tào lạc.

Lưu diệu đã tạo ra một giấc mơ cho tôi, nhưng cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, ở trong giấc mơ, chỉ còn lại vỏ bọc của một người, sẽ không thật
sự xuất hiện ý nghĩ thật của người này, chỉ cần bọn họ có thể trả lời
câu hỏi của tôi, như vậy là mơ hay là thật đều có thể giải thích được

Tào lạc định nói gì đó nhưng bị hàn thuận bên cạnh ngăn lại

Hàn thuận nhấp một ngụm mao đài, rồi nói với tôi:”Nếu đã như thế, vậy đỗ minh cậu hỏi đi, để tránh trong lòng có ân oán, cùng lắm thì chúng ta
lãng phí chút thời gian, trễ một chút rồi đi tìm lưu diệu. “

Tôi gật đầu, nhìn về phía lưu miêu, hỏi cô ấy:”Lưu miêu, cô có còn nhớ, quỷ nương làm sao chết không? “

Lưu miêu nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp trả lời:”Quỷ nương chết bên bờ đầm rồng, bị một đạo khí của lưu khởi sơn đánh vào người mà chết,
sau đó, huyết anh vì báo thù cho quỷ nương, phản bội lưu khởi sơn, cuối
cùng thì bị ông ta moi tim ra, biến thành một vũng máu. “

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Đứa nhỏ ăn mày

Tất cả những gì lưu miêu nói đều giống hệt với điều tôi thấy trước kia,
tôi không nghi ngờ gì nữa mà tiếp tục hỏi sang tào lạc:”Trương diệu hoa
làm sao mà chết? “

Tào lạc rất khó chịu với câu hỏi nghi ngờ của tôi, nhưng vẫn giải thích từng chút một

Tiếp theo đó tôi cũng hỏi hàn thuận và trịnh khởi mấy câu, mà câu trả lời của bọn họ đều giống như những gì tôi từng thấy

Nghe những lời này, cuối cùng tôi cũng được thả lỏng, xem ra bây giờ tôi đã quay về hiện thực. Lúc lưu diệu đến tiệm rượu, bị lưu diệu hạ châu
công cổ không phải là hàn thuận, mà chính là tôi!

Giấc mơ cũng chỉ là một giấc mơ, cũng không thể đem tất cả những chuyện
trước đây xảy ra trong nhân sinh của người khác mà giao ra, hơn nữa
trong những chuyện xảy ra trước đây, lưu diệu cũng không ở đó

Cách nghĩ này cuối cùng đã thuyết phục được tôi, khiến tôi cuối cùng
cũng thừa nhận bản thân đã trở về thực tại, vì vậy, tôi cũng hướng bọn
hàn thuận xin lỗi, mà bọn họ cũng không có ý trách tôi, dù tôi có chịu
sự ảnh hưởng của lưu diệu

Lưu diệu đột nhiên đi ngang trước mặt chúng tôi, suýt chút nữa đã khiến
tôi chìm sâu vào giấc mơ, mà lúc chúng tôi bước ra đường lớn, thì đã
không thấy thân ảnh của cậu ta

“Không sao, chúng ta trực tiếp đến trường lưu diệu, tôi không tin là không đợi được cậu ta! “Lúc này, hàn thuận nói

Mấy người chúng tôi cũng gật đầu, tán thành ý kiến của hàn thuận, mà hàn thuận cũng mở cửa xe, chuẩn bị khởi động

Nhưng rất nhanh, hàn thuận như nghĩ đến điều gì, cười cười nói:”A, suýt
chút thì quên mất, tôi vừa mới uống rượu xong, nếu lái xe lỡ xảy ra
chuyện ngoài ý muốn thì không tốt, hay là mấy người chúng ta cùng ngồi
xe của trịnh khởi? “.

Lúc này, trịnh khởi cũng không hề phản đối, một nhóm năm người chúng tôi liền chen nhau lên xe,sau khi lên xe, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ, thì nhìn thấy một người đàn ông kì lạ, đang dùng ánh mắt u ám nhìn
chằm chằm tôi, khiến tim tôi lạnh lẽo khó hiểu …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.