“50 ngân bối này không phải ta mượn, làm sao lại tới bắt ta trả đây!”
“Chỉ vì ngươi là nương của hắn!”
Trúc Thất thốt ra lời lẽ cực kỳ chính đáng, thấy lão thôn trưởng, hắn cũng không hề nao núng. Hắn nghiêm túc đưa khế ước giả cho lão thôn trưởng nhìn một cái.
“Ngài nhìn, 50 ngân bối này cũng không phải ta nói bừa. Nếu đã mượn tiền, vậy phải trả nợ. Có phải Ngũ lão tứ là nhi tử của bà ta không? Nếu đúng, vậy chúng ta không tìm bà ta thì tìm ai đây?”
Lão thôn trưởng không hề hoảng hốt, lão đưa mắt nhìn Ngũ Thừa Phong đang bị áp trên mặt đất, sau đó thất vọng lắc lắc đầu, tiếp theo mới quay sang thương lượng với Trúc Thất: “50 ngân bối thật sự quá nhiều, bất cứ ai cũng không thể lấy ngay ra trong một lần được. Không bằng các vị cho nhà người ta thư thả chút thời gian?”
“Lão thôn trưởng, ngài đang làm khó xử ta nha. Nếu tiền này là của ta, ngài muốn thư thả ta sẽ cho ngài thư thả. Vấn đề là bây giờ lão đại chúng ta đang thúc giục đó, bắt chúng ta nhanh sớm đòi lại, nếu không thu được, vậy mấy người chúng ta cũng chịu không nổi hậu quả đâu.”
“Nhưng một nhà bà ấy đều là dân chúng bình thường, lấy đâu ra 50 ngân bối bây giờ, ngươi tới cường ngạnh bắt ép cũng không chiếm được cái gì, còn không bằng phóng khoáng chút thời gian để nhà bà ấy xoay xở trả tiền.”
Lão thôn trưởng vừa dứt lời, Kiều thị đã lập tức nhảy dựng lên.
“Phi! Ai nói ta sẽ xoay sở tiền cho hắn? Lão nương còn lâu mới chi một xu nào cho thứ khốn nạn kia!”
“Ta mặc kệ, ta chỉ biết một ngày hắn còn là nhi tử của ngươi, vậy ngươi nhất định phải trả tiền cho hắn!”
Lời này giống như một tiếng chuông vọng xuống từ trên trời, trong nháy mắt đã đánh thức Kiều thị.
“Lão thôn trưởng, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với tên nghiệp chướng này! Một khi hắn không phải người Ngũ gia chúng ta, vậy chúng ta cũng không còn liên quan gì tới nợ nần của hắn. Đúng không?”
Lão thôn trưởng: “……”
Trúc Thất âm thầm vui vẻ trong lòng, cuối cùng cũng đi vào điểm mấu chốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
“Lão thái bà, lòng ngươi cũng đủ tàn nhẫn đấy. Nếu ngươi đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đúng là nợ nần này sẽ không liên quan tới ngươi nữa, nhưng làm như vậy hắn sẽ rơi vào tay chúng ta, mặc người của chúng ta xử lý. Ít nhất cũng bị chặt hai tay, ngươi nhẫn tâm ư?”
“Đó là hắn tự làm tự chịu, kể cả khi hắn c.h.ế.t cũng không liên quan gì tới ta.”
Kiều thị nghe được lời khẳng định chắc chắn của Trúc Thất, bà ta lập tức lao về phòng mang hộ tịch ra, muốn lão thôn trưởng làm nhân chứng để bà ta thực hiện quá trình đoạn tuyệt quan hệ này hôm nay, mặt khác cũng tách riêng hộ tịch của Ngũ lão tứ ra ngoài.
Lão thôn trưởng cũng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, nhưng Ngũ tứ oa mượn nhiều nợ như vậy, nếu bắt người nhà Kiều thị trả nợ thay hắn cũng hơi đuối lý.
Lúc trước, hắn còn nghe đám người này nói muốn kéo Ngũ Tiểu Mỹ đi, một cô nương xinh đẹp như vậy đâu thể để nàng ấy bị đám người này phá hỏng chứ.
Hắn rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Kiều thị.
“Tứ oa, ngươi chớ có trách ta.”
Ngũ Thừa Phong cúi đầu rồi lắc nhẹ hai cái, phảng phất như hắn đã chấp nhận số phận của mình rồi.
Một hài tử đã từng ngoan ngoãn như vậy, hiện giờ lại sa sút thành dáng vẻ này, thật sự là lão thôn trưởng không đành lòng, hắn đi tới cửa lại quay đầu nói hai câu với Kiều thị.
“Ta sẽ cầm hộ tịch này làm người chứng kiến đi đưa cho lão Lý Chính, ngày mai sẽ mang lên phủ nha xử lý, nếu ngươi cảm thấy hối hận, bất cứ lúc nào tới tìm ta cũng được.”
Kiều thị hừ lạnh một tiếng, bà ta không thèm nói một lời nào.
Ngay lúc này, bà ta chỉ ước gì có thể chặt đứt mối quan hệ mẫu tử với Ngũ lão tứ kia càng nhanh càng tốt, sao có thể hối hận được?