Như Nước Với Lửa

Chương 15: Thương vụ mua lại Med-Ferry (6)



Không lâu sau, Oceanwide thông báo rằng họ sẽ không tiếp tục hoãn đề nghị chào mua nữa và quyết định rút khỏi thương vụ mua lại này. Sau khi không còn đối thủ cạnh tranh, tiến độ mua lại của Thanh Huy đã được đẩy nhanh rất nhiều.

Hội đồng quản trị của Med-Ferry đề cử các cổ đông bán cổ phần cho Thanh Huy và khuyến khích cổ đông bỏ phiếu tán thành tại cuộc họp đại hội đồng cổ đông đặc biệt. Hai tháng sau, cuộc họp đại hội đồng cổ đông đặc biệt được tổ chức như dự kiến. Các cổ đông đã bỏ phiếu chính thức công nhận việc mua lại này.

Sau đó nữa, thương vụ thuận lợi thông qua phê chuẩn của Liên minh châu Âu. Ở phía Trung Quốc, quá trình từ Chính phủ phê duyệt đến đăng ký ngoại hối vân vân đều tương đối suôn sẻ. NDRC (Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia), MOFCOM (Bộ Thương mại Trung Quốc) và SAFE (Cục Quản lý Ngoại hối Nhà nước) – ba cơ quan cấp cao liên quan đến hoạt động mua bán sáp nhập xuyên biên giới đều đã bật đèn xanh cho thương vụ này.

Hai công ty đã hoàn tất thương vụ.

Oceanwide bán 8,9% cổ phần Med-Ferry được mua trên thị trường thứ cấp cho Thanh Huy. Ngay sau đó, Thanh Huy đã chuyển nhượng lại công ty nghiên cứu và phát triển AI trong lĩnh vực sản xuất thuốc trực thuộc Med-Ferry cho Oceanwide đúng như cam kết.

Trong khoảng thời gian này, Oceanwide cũng thành công mua lại thêm một công ty về thiết bị y tế của Anh.

Kinh Hồng biết, việc tiếp theo của Oceanwide là chuyển nốt 10% cổ phần Med-Ferry còn lại cho Thanh Huy sau khi giai đoạn lock-up kết thúc. Như vậy, số cổ phần mà Thanh Huy có được sẽ vượt qua giới hạn đỏ là 90%, có thể cưỡng chế thu mua nốt số còn lại.

Đến lúc đó, tất cả cổ phần Med-Ferry của các nhà đầu tư cá nhân sẽ được bán ra trên sàn giao dịch. Kết quả là Med-Ferry sẽ bị Thanh Huy tư hữu hóa và bị hủy niêm yết khỏi Sở giao dịch chứng khoán Stockholm.

Thông tin “Công ty nghiên cứu phát triển sản xuất thuốc AI về tay Oceanwide” đã làm xôn xao các blogger mảng tài chính. Họ đua nhau đoán già đoán non:

– Xem chừng chuyện Oceanwide rút chân khỏi Med-Ferry còn có cả một câu chuyện đằng sau?

– Chắc đã thỏa thuận với nhau hết rồi…

Các bình luận bên dưới cũng mỗi người một ý:

– Oceanwide và Thanh Huy mà hợp tác với nhau được cơ á?

– Sao lại không thể chứ. Trước lợi ích thì tất cả chỉ là hư vô thôi.

Kinh Hồng cũng thấy được một số bình luận tương tự như vậy, nhưng anh không để tâm.

*

Chỉ vài ngay sau khi Oceanwide có được công ty sản xuất thuốc AI, Hội nghị Internet Thế giới – sự kiện lớn nhất của ngành mạng viễn thông Trung Quốc đã diễn ra trong sự mong đợi của mọi người.

Hội nghị lần này có quy mô lớn. Các lãnh đạo cấp cao cũng sẽ tham dự và phát biểu tại đại hội. Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng sẽ có bài phát biểu trong buổi sáng ngày đầu tiên của hội nghị.

Hội nghị không được tổ chức ở các thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải, mà ở một thị trấn nhỏ thuộc vùng Giang Nam – nơi có phong cảnh đẹp tuyệt vời.

Khi Kinh Hồng đến, cả thị trấn chìm trong sương mù và mưa lâm râm. Trong mắt Kinh Hồng, nơi này như một bức tranh sơn thủy Trung Quốc cổ điển được phác họa nên bởi những đường nét dày đặc. Bức tranh được tạo nên từ những mảng đen, trắng và xám, đôi khi còn có các mảng sáng đan xen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1414: Càng khen càng ra sức nha!”

Hội nghị và Triển lãm Internet Thế giới nằm ở nơi “chiếc cầu nhỏ, dòng nước xuôi” trong thị trấn. Phong cách cổ kính nhưng vẫn mang hơi thở hiện đại. Tường trắng ngói xanh, nhấp nhô như sóng đánh. Vào bên trong là gạch đá xanh rêu, đình đài lầu các, hàng lang uốn quanh, sen trúc mơn mởn. Nhưng đồng thời, bên trên kiến trúc cổ xưa lại là bức tường rèm được tạo thành từ hàng vạn thanh thép mảnh. Nó như sợi tơ nối thế giới ngày nay về với thời xa xưa, lại như sợi cáp quang khổng lồ đang kết nối cả thế giới hôm nay.

Các tình nguyện viên không ngừng ra ra vào vào. Họ cũng mặc cổ phục Trung Hoa.

Màu chủ đạo của hội trường là màu xanh lam đậm – màu biểu tượng của công nghệ. Sân khấu được trải thảm lam đậm, phông nền sân khấu cũng là màu xanh đậm, đến mấy bóng đèn nhỏ treo phía trên cũng là màu xanh đậm hết.

Đây là lần đầu tiên Kinh Hồng và Chu Sưởng tham gia Hội nghị Internet Thế giới. Năm nay là lần thứ hai hội nghị được tổ chức. Năm ngoái khi hội nghị diễn ra lần đầu tiên, Kinh Hồng và Chu Sưởng đều đang bận bịu với việc tiếp quản tập đoàn nên không tới tham gia.

*

Phần khai mạc của đại hội được tiến hành theo quy trình ba bước quen thuộc: các lãnh đạo lần lượt đọc diễn văn, Bí thư Tỉnh ủy phát biểu khai mạc, các quan khách cùng chụp hình lưu niệm. Hội nghị lần này có quy mô tầm cỡ và ý nghĩa quan trọng. Hàng ghế đầu tiên là các quan chức lãnh đạo, đại diện các công ty tập đoàn như Kinh Hồng được xếp ở hàng ghế thứ hai.

Sau khi đại hội bắt đầu, bốn người đứng đầu của Big 4 Trung Quốc cùng một số đại diện của các doanh nghiệp nước ngoài lần lượt lên phát biểu theo trình tự đã sắp xếp từ trước.

Kinh Hồng bình tĩnh trình bày về tình hình nghiên cứu và phát triển trí tuệ nhân tạo của Oceanwide.

Chu Sưởng phát biểu về những thành tựu trong lĩnh vực điện toán đám mây của Thanh Huy, điển hình là một số tính năng mới đã được triển khai. Chu Sưởng cũng cho biết Thanh Huy đang phát triển con chip ARM của riêng mình với hy vọng có thể giúp máy chủ đám mây chạy nhanh hơn và tiết kiệm hơn.

So với Diễn đàn Trí tuệ nhân tạo mà Kinh Hồng đã tham gia trước đó, Hội nghị Internet Thế giới có quy mô lớn hơn và tầm ảnh hưởng cũng sâu rộng hơn. Sau khi hoàn thành bài phát biểu của mình, Kinh Hồng không rời đi ngay mà dự định ở lại tham dự cả hai ngày của hội nghị. Xem chừng các quản lý cấp cao khác cũng có ý định tương tự.

Đây không chỉ là một cơ hội để học tập, mà còn là một cơ hội để xã giao.

Ban tổ chức đại hội lần này đã sắp xếp Kinh Hồng ngồi gần Chu Sưởng. Vì vậy trong suốt thời gian sau đó, Kinh Hồng bất ngờ nhận thấy khi anh ghi chép, Chu Sưởng cũng cầm bút, khi anh thờ ơ, Chu Sưởng cũng ngồi không. Sự hứng thú của hai người dường như rất tương đồng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 9: Chương 9

Kinh Hồng còn phát hiện ra rằng, ngón tay của những người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn thường là kiểu thon dài và đẹp, nhưng Chu Sưởng thì khác. Chu Sưởng có bàn tay lớn, lòng bàn tay rộng và dày, ngón tay rất dài nhưng hơi thôi, khớp xương hiện rõ, là đôi bàn tay tràn đầy sức mạnh của người đàn ông trưởng thành. Đôi bàn tay đó hoàn toàn cân xứng với chiều cao và dáng người của Chu Sưởng.

“Bị bóp một cái thì chắc là đau lắm.” Kinh Hồng nghĩ.

Trong đại hội có bài phát biểu khiến Kinh Hồng thấy rất hứng thú, nhưng cũng có những bài anh nghe không tập trung lắm. Không phải ai cũng có thể làm cho bài phát biểu của mình lôi cuốn và hấp dẫn. Vậy nên có những lúc Kinh Hồng cảm thấy thời gian của mình đang bị lãng phí. Dù sao thì thứ quý giá nhất đối với những người như anh chính là thời gian mà.

Tới phiên buổi chiều, vừa mới mở màn thôi nhưng cảm giác này trong anh đã lên đến đỉnh điểm. Người trên sân khấu thì thi nhau nói những lời vô nghĩa, bên ngoài hội trường thì sấm đánh ầm ầm mưa dầm liên miên.

Quá nhàm chán. Kinh Hồng chống cằm nhìn lên sân khấu, thả tâm trí mình trôi vào cõi thần tiên.

Qua một lát, Kinh Hồng đột nhiên muốn xem brochure lịch trình của hội nghị để coi những khách mời tiếp theo là ai và chủ đề bài phát biểu của họ là gì.

Không thấy brochure lịch trình trên mặt bàn, Kinh Hồng bèn nhấc thử cuốn sổ tay trên mặt bàn mình lên xem liệu brochure có bị đè bên dưới hay không. Nhưng còn chưa kịp nhìn thì bên tai đã nghe tiếng thứ gì đó rơi xuống cái “cạch”. Ra là cây bút bi trước đó anh đặt bên trên sổ đã lăn từ trên bàn xuống đất.

Kinh Hồng: “…”

Tỉnh cả người.

Mỗi vị khách quý chỉ được phát cho một cây bút bi. Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn, anh ngó bên dưới gầm bàn bên này một lúc nhưng vẫn không thấy cây bút.

Lẽ nào rơi qua bên kia bàn rồi?

Không còn cách nào khác, Kinh Hồng đành phải khom người đứng lên, anh chống tay lên mặt bàn, nấn ná nhìn qua phía bên kia bàn để tìm.

… Thấy rồi.

Cái bút bi của anh đang lặng lẽ nằm ở kia.

Nhưng giờ sao mà nhặt?

Kinh Hồng do dự: Nhặt hay là không nhặt đây?

Lúc này, Kinh Hồng chợt nghe phía bên trái mình bật lên một tiếng cười.

“…” Kinh Hồng quay đầu sang nhìn Chu Sưởng bên cạnh.

Không có gì bất ngờ, Chu Sưởng đang ung dung nhìn kẻ đang nhoài người lên bàn tìm bút là anh.

Kinh Hồng cảm thấy không thể tưởng tượng được! Chu Sưởng vậy mà lại cười thành tiếng!!!

Kinh Hồng ngồi lại xuống ghế. Anh nhìn Chu Sưởng với ánh mắt rõ ràng là không được thân thiện cho lắm.

Biết Kinh Hồng đã nghe thấy tiếng cười của mình, Chu Sưởng không thu lại ý cười bên khóe miệng mà chỉ nắm tay lại đặt bên môi, khẽ ho một tiếng: “Thực xin lỗi.”

Miệng nói “Xin lỗi” nhưng trông Chu Sưởng rõ ràng là không có ý xin lỗi gì cả.

“…” Kinh Hồng nói, “Anh Chu có thể nghiêng qua cho tôi nhờ một chút được không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Giữa các hàng ghế có đủ không gian cho khách đi lại, nhưng bàn thì lại là dạng bàn dài.

Kinh Hồng có thể đi vòng từ chỗ ngồi của mình lên phía trước bàn để nhặt bút. Làm vậy thì không cần nhờ gì ai hết. Nhưng trên sân khấu vẫn đang có bài phát biểu, chẳng lẽ lại đi loanh quanh cả cái bàn dài như vậy chỉ để nhặt một cái bút? Hơi lố rồi.

Phải khoảng một tiếng nữa mới đến giờ giải lao giữa phiên, anh không thể chờ đến tận lúc ấy mới nhặt được. Bởi anh vẫn cần bút để ghi chép những thứ mình muốn. Anh nhớ sau vẫn còn một số học giả nổi tiếng sẽ lên trình bày.

Các tình nguyện viên cũng không để ý bên này lắm. Giờ cách duy nhất là anh phải chui qua bàn để nhặt bút.

Nhưng hội nghị này xếp các chỗ ngồi rất gần nhau, Chu Sưởng phải dịch qua một chút thì Kinh Hồng mới cúi xuống được.

Chu Sưởng không nói gì, dịch mông sang bên kia một cách rất tự nhiên.

Không gian cũng tàm tạm rồi.

Kinh Hồng ngồi yên, dịch một chân ra ngoài. Anh thoáng chần chừ vài giây, nhưng sau vẫn cúi người xuống, đầu chúi về phía Chu Sưởng, luồn thân trên xuống dưới gầm bàn và nhặt cây bút bi lên.

So ra thì bút bi rơi ở gần chỗ Chu Sưởng hơn.

Chu Sưởng cụp mắt xuống nhìn Kinh Hồng và bất ngờ nhận ra người đàn ông luôn chín chắn và điềm tĩnh này có một cái xoáy tóc nghịch ngợm trên đỉnh đầu.

Nghe nói thứ này được hình thành là do đứa trẻ quá hoạt bát và hiếu động từ trong bụng mẹ.

Chu Sưởng đoán Kinh Hồng cao khoảng 1m8, thế nên bình thường ít ai có thể nhìn thấy xoáy tóc của anh. Hơn nữa, do đặc thù thân phận và tính chất nghề nghiệp, mái tóc của Kinh Hồng luôn được chải vuốt gọn gàng sợi nào ra sợi ấy. Chu Sưởng không ngờ rằng Kinh Hồng lại có một cái xoáy tóc nghịch ngợm như này.

Như phát hiện ra một đại lục mới, Chu Sưởng cứ nhìn cái xoáy tóc của Kinh Hồng mãi.

Sếp của Hành Viễn ngồi bên cạnh Chu Sưởng thấy hắn cứ nhìn chằm chằm bên kia mãi nên nghĩ chẳng lẽ Kinh Hồng cũng trọc hay sao, thế là vội dướn cổ qua ngó, cuối cùng chỉ thấy một mái tóc mềm vửa đen vừa dày. Thật chẳng hiểu ra sao cả.

Mười mấy giây sau, Kinh Hồng đã nhặt được bút.

Anh vẫn ngồi trên ghế, giờ chỉ cần nâng người lên là được. Nhưng khi dịch người ra anh không ước lượng được vị trí của cái cạnh bàn nên đầu chưa ra hết anh đã định nhấc người lên rồi.

Thấy vậy, Chu Sưởng cũng không nghĩ nhiều mà nhanh tay lẹ mắt đưa bàn tay sang luôn, hắn để tay phải xuống dưới bàn, mu bàn tay thì áp lên cạnh bàn. Thế là khi ngồi thẳng dậy, Kinh Hồng liền va đầu vào lòng bàn tay rộng đang mở ra của Chu Sưởng.

Nhờ được Chu Sưởng che chắn, đầu Kinh Hồng mới không đập cái cốp lên cạnh bàn.

Một bàn tay ấm áp chắn giữa đỉnh đầu của Kinh Hồng và cái bàn gỗ cứng.

Khi nhận ra là người giúp đỡ che cho mình là Chu Sưởng bên cạnh, Kinh Hồng khẽ giật mình.

Vài giây sau, anh mới nhìn Chu Sưởng: “… Tôi cảm ơn.”

“Không có gì.” Chu Sưởng nói, “Sau đừng nghịch như thế.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.