Như Nước Với Lửa

Chương 54



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 54

Phiếm Hải chống bán khống (15)

Trở lại bữa tiệc, lại có một Bành mập kẹp giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng, hai người rất ít tương tác.

Khi bữa tiệc từ thiện kết thúc cũng đã là 11 giờ tối, Kinh Hồng còn rất nhiều việc phải giải quyết, phải dự vài cuộc họp. Chu Sưởng cũng vậy. Hai người tài xế rất chuyên nghiệp, từ phòng nghỉ đến đón sếp mình. Kinh Hồng và Chu Sưởng lần lượt chào tạm biệt những người ngồi cùng bàn, lần lượt giao lưu, cuối cùng họ nhìn thoáng qua nhau một cách hết sức kín đáo, không có gì, rời đi với tài xế của mình.

Bành Chính lại tưởng hai người mâu thuẫn.

Số tiền từ thiện cuối cùng mà bữa tiệc quyên góp được là hơn 200 triệu, trong đó bản thân Chu Sưởng chiếm 30 triệu, Kinh Hồng thì 18 triệu, xem như một con số rất lớn.

Trong hai tuần tiếp theo, Kinh Hồng và Chu Sưởng bận rộn với những dự án quan trọng của công ty.

Hai tuần sau, Kinh Hồng sang Hungary. Hungary có khu vực phát triển kinh tế dành riêng cho ngành pin, hiện nay, với sự phổ biến của các phương tiện sử dụng năng lượng mới, nhiều nhà sản xuất pin đã chọn đầu tư vào Hungary, xây dựng nhà máy, cung cấp cho toàn bộ thị trường châu Âu.

Phiếm Hải, cũng sẽ hợp tác với một công ty pin Trung Quốc để xây dựng một cơ sở mới ở đó, mang tên Cơ sở sản xuất pin xe năng lượng mới Phiếm Hải, XX. Bên còn lại phụ trách nghiên cứu phát triển và sản xuất, trong khi Phiếm Hải sẽ cung cấp một loạt hỗ trợ nghiên cứu phát triển, như kiểm tra chất lượng bằng AI – sử dụng hệ thống thị giác máy tính để xác định lỗi sản phẩm, nâng cao hiệu quả và đảm bảo hiệu suất.

Lần này, Kinh Hồng đến tham dự lễ khởi công.

Buổi lễ không có gì nổi bật, nhưng anh lại gặp được Chu Sưởng.

Kinh Hồng đặt khách sạn lâu đài cao cấp nhất Budapest, nhưng sáng hôm sau, trước lễ khởi công, anh bất ngờ nhận được tin nhắn của Chu Sưởng, trong đó chỉ có một câu: [Giờ tôi cũng đang ở Hungary.]

“…” Kinh Hồng hỏi: [Anh…?]

Kinh Hồng biết tin anh đến dự lễ khởi công đã được đăng trên nhiều phương tiện truyền thông, việc xây dựng nhà máy pin mới là một sự kiện trọng đại.

Chu Sưởng nói: [Đi loanh quanh. Mấy ngày trước đang đàm phán ở Đức, đầu óc mệt mỏi. cuối cùng sáng nay ký được hợp đồng, đến Hungary nghỉ ngơi, dù sao cũng gần.]

Rồi Chu Sưởng lại hỏi: [Tiếp theo sếp Kinh có sắp xếp gì không?]

Kinh Hồng đáp: [Không định nghỉ ngơi. Trưa mai sẽ bay đến San Francisco.]

“Vậy còn kịp.” Chu Sưởng nói: “Hôm nay tình cờ là lễ hội, sông Danube có tàu du lịch, bắn pháo hoa. Đi xem thử?”

Chu Sưởng đã đặc biệt tới đây, Kinh Hồng trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng nói: “Cũng được.”

Vì chọn giờ lành nên lễ khởi công được tổ chức vào buổi chiều.

Sau khi tham dự lễ khởi công, Kinh Hồng và cấp dưới bữa đơn giản với người của công ty pin, trở về khách sạn thì đã sáu giờ – đúng giờ hẹn với Chu Sưởng. Anh thay quần áo, đi xuống đại sảnh, thấy Chu Sưởng đã đợi trước lò sưởi. Kinh Hồng ở tại khách sạn lâu đài sang trọng nhất Budapest, Chu Sưởng cũng vậy, hai người chỉ khác tầng.

Thấy Kinh Hồng, Chu Sưởng hỏi: “Đi xe điện tới đó? Xe điện châu Âu, đi thử lần nào chưa?”

“Chưa.” Kinh Hồng đáp: “Đi thôi.”

Xe điện của Hungary trông không phải loại cũ kỹ, còn khá mới và rất đẹp.

Hai người mua vé, ngồi ở cuối cùng rồi theo xe điện qua con phố chính của Budapest, hai bên đầy những tòa nhà mang phong cách châu Âu, đồng thời cũng đi qua cây cầu bắc qua sông Danube.

Hai người trò chuyện vu vơ.

Kinh Hồng nói: “Mới hôm qua, một nhà cung cấp của Phi Trì lái chiếc Rolls-Royce đến, nói với CEO của Phi Trì rằng Cứ làm thế này đi! Tôi thích thiết kế này!, Phi Trì chết lặng.”

Chu Sưởng khẽ cười.

“CEO của Phi Trì đáp trả bên kia rằng Anh muốn chiếc xe điện Phi Trì trị giá hai ba trăm ngàn của chúng tôi mang lại cảm giác như một chiếc Rolls-Royce phải không. Nhà cung cấp đó còn không nghe ra là người ta mỉa mai, nói đúng đúng đúng, không hổ danh là CEO của Phi Trì, nói một câu là hiểu ngay.” Kinh Hồng kể tiếp: “Cuối cùng sau khi hiểu rõ, nhà cung cấp kia đã đưa ra một lý thuyết kinh doanh mới gọi là bào ngư chay, nói rằng đồ ăn chay cũng có thể tạo ra hương vị như sơn hào hải vị, không nên dễ dàng bỏ cuộc.”

Chu Sưởng lại cười, nói: “Tôi cũng nhớ tới một chuyện…”

Hai người nói đủ thứ trời nam đất bắc, thậm chí còn nói về chuyện của nhiều năm trước.

Ví dụ như Chu Sưởng kể về việc tập đoàn Thanh Huy chuyển sang một công ty quảng cáo khác, mà Kinh Hồng tình cờ vào thực tập tại công ty đó hơn mười năm trước.

Kinh Hồng kể: “Lúc đó tôi đang ở bộ phận khách hàng… cần bí mật chụp hình kệ hàng của đối thủ cạnh tranh. Tôi mới tìm một công ty làm giấy tờ giả, làm một cái thẻ nhân viên giả của công ty đối thủ, nằm ở cổng phía đông của Quốc hội ấy. Sau đó, khi đến siêu thị, tôi nói với người bán hàng ở đó là tôi ở trong ban kinh doanh của công ty họ, được cử đi giám sát việc xếp kệ hàng và các ụ hàng ưu tiên, trò chuyện một lúc, ví dụ, người phụ trách khu vực của anh là ai đó phải không, họ nói không, mà là ai đó, tôi mới nói, à đúng là vậy, lẽ ra phải là anh ta, trí nhớ tôi kém quá… nói đến vậy mà không ai nghi ngờ tôi. Sau khi quay lại tôi nộp bản PPT, giám đốc của tôi lúc đó hỏi: Kinh Hồng, tại sao tất cả hình ảnh chụp lén của cậu đều là chính diện, toàn cảnh và độ phân giải cao?

Khóe miệng Chu Sưởng ngày càng cong hơn, bầu không khí giữa hai người thoải mái hơn.

Kinh Hồng biết chủ đề họ nói ngày càng trở nên riêng tư. Họ bắt đầu kể ngày càng nhiều về quá khứ của mình, về cái thời họ chưa phải là “tổng giám đốc Kinh” và “tổng giám đốc Chu”.

Sau này, Kinh Hồng nhắc đến một công ty là khách hàng của Chu Sưởng khi hắn còn làm việc tại McKinsey bảy hoặc tám năm trước. Chu Sưởng nói về một dự án, Kinh Hồng nghe xong, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh nói: “Tôi biết. Trước đây anh đã đăng bài tổng kết trên trang web của McKinsey.”

Chu Sưởng khựng lại một giây rất rõ ràng, hỏi: “Em còn đi tìm rồi à?”

Kinh Hồng vẫn bình tĩnh đáp: “Ừ.”

“Khi nào?”

Kinh Hồng nhớ lại: “Lúc giành mua Saint Games, sau khi quá giang đến Trùng Khánh.”

Chu Sưởng nhìn anh thật sâu.

Xuống xe điện, Kinh Hồng đi cùng Chu Sưởng, đi rồi đi, dến khi vừa bước vào suối nước nóng lớn nhất châu Âu thì dừng lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Còn có hai giờ nữa mới bắn pháo hoa, chín giờ bắt đầu.” Chu Sưởng hất cằm nói: “Tối nay ở đây có tiệc suối nước nóng, vừa ngâm mình vừa mở tiệc, nghe nói rất thư giãn. Tôi cũng định muốn thử xem sao, chưa trải nghiệm bao giờ.”

Ở Hungary có rất nhiều suối nước nóng, ngâm suối nước nóng cũng là cách thư giãn quan trọng nhất của người dân địa phương. Có thể ở trong suối nước nóng cả ngày, thậm chí trong còn suối nước nóng cung cấp bàn chơi bài và các tiện nghi khác, có thể làm bất cứ điều gì dưới nước.

Nhà tắm Đông Bắc vẫn phải lên bờ, chứ ở Hungary thì thực sự có thể tiến hành nhiều hoạt động giải trí khác nhau dưới nước.

Suối nước nóng trước mặt họ nằm ở trung tâm thành phố, có diện tích rất rộng, được bao quanh bởi một loạt các tòa nhà theo phong cách châu Âu lộng lẫy và ngoạn mục, bên ngoài là bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật, Quảng trường Anh hùng và cả lâu đài.

Kinh Hồng nhìn góc mặt nghiêng của Chu Sưởng.

“Sao thế?” Chu Sưởng đón lấy ánh mắt của Kinh Hồng, trêu chọc: “Sếp Kinh sợ nhìn thấy? Tiếc quá, đã thấy mất rồi.”

“Đúng đúng…” Kinh Hồng nhấc chân bước vào một quán nhỏ bán quần bơi gần đó, vừa chọn vừa nói: “Có gì đẹp đâu mà nhìn, phải không?”

“Thế thì không phải.” Chu Sưởng dừng lại, nói tiếp: “Đẹp.”

Kinh Hồng: “…”

Chu Sưởng lấy cái một màu đen cho mình, lại lấy một cái khác cũng màu đen, nhưng bên hông có thêm hai gợn sóng màu xanh, ướm thử vào bụng dưới của Kinh Hồng rồi nói: “Em lấy cái này đi.” Sau đó, hắn lấy thẻ tín dụng ra thanh toán.

Phòng thay đồ là riêng tư, Chu Sưởng đi ra không thấy Kinh Hồng đâu, mấy phút sau mới phát hiện anh đã một mình đi vào hồ tắm, ngồi trên ghế đá trong hồ tắm hình tròn nhỏ, đối mặt với bệ dài.

Hồ tắm chia làm hai phần hình vuông, cả hai đều rất rộng, ở giữa chen vào một cái bệ dài, thẳng tắp. Hai hồ tắm lớn hình vuông đều có hồ tắm nhỏ được tường đá hình tròn bao quanh, cao khoảng nửa người, chỉ có một cửa ra vào, du khách có thể ngồi trên ghế đá, tựa lưng vào tường đá, vừa nghỉ ngơi vừa nhìn ra bên ngoài.

Chu Sưởng lại gần, ngồi bên cạnh Kinh Hồng, một tay chống lên vách đá phía sau, tư thế nhàn nhã: “Bữa tiệc hình như bắt đầu lúc bảy giờ.”

Kinh Hồng đáp: “Ừ.”

Khi Chu Sưởng đi tới, thật ra anh cũng đã nhìn thấy.

Vẫn là thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn.

Anh lại nhớ đến đêm đó, Chu Sưởng cởi nút áo sơ mi, đặt cả hai tay anh lên cơ ngực hắn, cảm giác đàn hồi đến nay vẫn còn thiêu đốt đầu ngón tay anh.

Hai người c ởi trần ngâm mình trong nước, dòng nước suối nóng ấm dễ chịu bao bọc cơ thể họ.

Khoảng bảy giờ, bữa tiệc suối nước nóng chính thức bắt đầu.

Trong đêm tối, trên mặt nước, quả cầu disco phát ra ánh sáng màu hồng, vô số cửa sổ của các tòa nhà xung quanh cũng chiếu ra ánh đèn màu hồng, hướng về phía bồn tắm suối nước nóng. Dưới nước, tất cả đèn màu xanh lam đều được bật lên, suối nước nóng trông như một hồ nước phát ra ánh huỳnh quang. DJ được mời đến chơi đ ĩa giữa tiếng la hét của những người tham gia bữa tiệc. Những lớp hơi nước nóng từ suối nước nóng phủ mờ hết cả mặt nước, bốc lên và trôi nổi, biến thành màu hồng tuyệt đẹp nhờ phản chiếu những tia sáng đằng sau.

Kinh Hồng gọi một ly mojito, vừa uống vừa xem.

Khói màu hồng lúc ẩn lúc hiện, nước nóng, chất cồn, âm nhạc, nhảy múa, quả thực là một cách giải tỏa căng thẳng.

Không khí buổi tiệc vô cùng sôi động.

Khi bầu không khí lên đến đỉnh điểm, Kinh Hồng mới phát hiện ra hôm nay còn có một “cuộc thi cơ bụng” được tổ chức mỗi năm một lần!

Khi đến giờ, những người đàn ông Đông Âu đã đăng ký lần lượt bước qua sân khấu giữa những tiếng la hét chói tai. Họ đều để ngực trần, khoe cơ bắp của mình, mỗi người đi ngang qua, nam nữ dưới suối nước nóng đều sẽ bày tỏ sự nhiệt tình. Âm nhạc, tiếng reo hò, tiếng la hét vang vọng khắp trong không gian.

Kinh Hồng đã lâu không đứng giữa một bầu không khí điên cuồng như thế này, anh cũng nhìn những cơ thể đó, vừa đánh giá, vừa thưởng thức rượu.

Các thí sinh lần lượt lên sàn, có người da trắng, có người da đen. Chu Sưởng ở bên cạnh chợt hỏi: “Sếp Kinh trước giờ vẫn thích đàn ông à?”

Kinh Hồng ngập ngừng, không trả lời mà hỏi: “Anh Chu thì sao?”

Chu Sưởng nhìn mặt Kinh Hồng, tỏ vẻ thản nhiên nói: “Em là nam thì tôi thích nam, em là nữ thì tôi thích nữ.”

“…” Kinh Hồng không đáp lại, chẳng biết là đã nghe thấy, hay là không nghe.

Sau cuộc thi cơ bụng, các trò vui khác lại bắt đầu.

Bảy tám đôi nam nữ mặc trang phục truyền thống Hungary cùng nhảy múa trên sân khấu dài. Âm nhạc Hungary luôn nổi tiếng với những giai điệu cuồng nhiệt phóng khoáng. Lúc này, các cô gái đang quay tròn, họ cài hoa tươi trên đầu, chiếc váy tròn lớn màu đỏ tượng trưng cho Vũ điệu Hungary đang tung bay như một làn sóng, để lộ đôi chân săn chắc trong chiếc quần bó đen.

Thời tiết bên ngoài ngày càng lạnh hơn, nhưng trong này lại nóng hôi hổi. Kinh Hồng uống mojito, cảm thấy có phần may mắn khi được đến đây, chiến trường kinh doanh đẫm máu lúc này tưởng chừng như đã cách anh thật xa.

Không biết đã bao lâu, một ly mojito khác được uống xong, Chu Sưởng nhìn đồng hồ nói: “Gần đến giờ rồi, đi thôi, ra sông Danube.”

Hai người đi đến bên bờ hồ suối nước nóng, Chu Sưởng nói với Kinh Hồng: “Ở trong hồ đợi một lát.”

Kinh Hồng: “Hở?”

“Ở ngoài lạnh.” Chu Sưởng nhanh nhẹn ra khỏi hồ: “Tôi mang khăn lại đây.”

Kinh Hồng ngước nhìn Chu Sưởng từ dưới.

Những giọt nước lớn thi nhau rơi xuống, kêu tí tách trên mặt đất. Đôi chân của Chu Sưởng rắn chắc khỏe khoắn, từ góc độ này nhìn lên, một bộ phận của chiếc quần bơi màu đen dường như bị kéo căng ra đến độ mỏng đi, thứ bên trong cũng như rất tủi thân, rất sẵn sàng để thoát ra ngoài.

Khát khô cả cổ.

Chẳng bao lâu sau, Chu Sưởng cầm một chiếc khăn tắm lớn màu trắng đi tới, Kinh Hồng cũng rời khỏi suối nước nóng, nhận lấy khăn lau khô người.

Lau xong, Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, nói: “Anh Chu, anh chưa khô hẳn đâu, nhất là sau lưng.”

“Vậy sao.” Chu Sưởng chỉ đem một chiếc khăn tới đây, còn chính hắn thì trực tiếp lau ở cạnh giá treo khăn. Nhưng Chu Sưởng không để ý lắm, lấy chiếc khăn Kinh Hồng đã dùng rồi lau mấy qua loa lên cổ, ngực, bụng và cả tay chân, động tác cũng rất gợi cảm. Giơ tay lên, lau dọc theo sườn; hoặc quấn quanh chân rồi lau từ mắt cá chân lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 176: Chẳng có gì Là Không kiên trì được

Cuối cùng Chu Sưởng lau lau mái tóc đen, Kinh Hồng chỉ im lặng nhìn.

Những nơi khăn vừa lau qua, từng giọt nước lại bị hút lên, hòa lẫn với của Kinh Hồng, thấm đẫm vào nhau, hòa quyện vào nhau, không thể tách rờ.

Sau đó Kinh Hồng đi ném khăn vào giỏ cạnh giá treo khăn, Hai người chia nhau vào hai phòng riêng để tắm và sấy tóc. Khi trở ra, Kinh Hồng lại gọn gàng chỉnh tề như trước, những điên cuồng trong bữa tiệc suối nước nóng dường như đã bị lãng quên.

Du thuyền khởi hành lúc chín giờ.

Thật ra bọn họ đều nhớ tới chuyến du lịch đêm ở Trùng Khánh đó, nhưng khung cảnh lại khác hoàn toàn. Lúc này, hai bên bờ sông là tòa nhà Quốc hội, lâu đài và nhà thờ vô cùng thơ mộng dưới ánh đèn.

Bên trái sông gọi là Buda, có những ngọn núi nhấp nhô, những ngôi nhà nhỏ đầy màu sắc ẩn mình dọc bên sông và giữa núi, bên phải gọi là Pest, là một đồng bằng rộng lớn bằng phẳng. Nơi này đầy rẫy những mâu thuẫn, nó đã sinh ra Von Neumann – cha đẻ của máy tính – đại diện cho lý tính, Liszt đại diện cho cảm tính, sinh ra Soros đại diện cho đầu cơ, và Pulitzer đại diện cho sự trung thực.

Một nơi thật thần kỳ.

Có rất đông người trên du thuyền, đàn ông và phụ nữ của phàm tục trên đời muốn tận dụng lễ hội này để tạo thêm niềm vui cho cuộc sống nhàm chán của họ, dù là vờ vịt hay chân thành. Và Kinh Hồng nhận thấy mình cũng như vậy.

Pháo hoa rực rỡ bắn lên bầu trời đêm, người trên thuyền reo hò.

Kinh Hồng tựa nhẹ vào lan can, ngắm nhìn những chùm pháo hoa đỏ, vàng, lục, lam hay đủ màu sắc đan xen, thắp sáng bầu trời đêm phía trên tòa nhà Quốc hội.

Thuyền đi qua Cầu Xích. Cầu Xích được thắp sáng rực rỡ, ánh đèn trên cầu phản chiếu xuống mặt nước, chiếc thuyền đi qua ngay chính giữa hai cụm đèn.

Khí chất của thành phố này là cổ điển, cổ kính, đa cảm và u sầu.

Gió chiều trên sông hơi mạnh. Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng ở bên cạnh, bỗng nhiên vươn tay phải ra, vén một lọn tóc đen của anh ra sau tai.

Kinh Hồng quay lại: “…?”

Chu Sưởng nói: “Sông Danube rất đẹp, tôi muốn ngắm nhìn em.”

Kinh Hồng: “…”

Hai câu này tưởng chừng như hoàn toàn không liên quan tới nhau, nhưng Kinh Hồng nghe xong lại thấy bồn chồn khó tả.

Anh xoay cổ đi, nhìn chăm chú vào pháo hoa ở phía xa. Pháo hoa bay lên không trung, nổ tung, một lúc sau, Chu Sưởng mới dời mắt đi, đôi mắt đen lại phản chiếu cảnh đêm tuyệt đẹp trên sông Danube.

Không hiểu sao có lúc, Kinh Hồng cũng đang lặng lẽ nhìn một bên khuôn mặt Chu Sưởng. Vẫn điển trai như mọi khi. Trong ánh pháo hoa, đôi mắt ấy được điểm thêm hai vệt sáng, sống mũi được phủ lên vầng hào quang, khiến nó trông càng cao và thẳng hơn.

Hết đợt này đến đợt pháo hoa rực rỡ khác bay lên và nổ tung trên bầu trời, phản chiếu tòa nhà Quốc hội, phản chiếu những tòa nhà khác, phản chiếu dòng sông đa cảm, và phản chiếu những con người đa tình từ các quốc gia khác nhau trên thuyền.

Và trong cụm pháo hoa cuối cùng, lớn nhất và đẹp nhất trên sông Danube, Kinh Hồng và Chu Sưởng lại vô thức nhìn vào mắt nhau. Đôi con ngươi hết lần này đến lần khác được thắp sáng, và trong đó, hết lần này đến lần khác xuất hiện hình bóng người kia.

Lúc bắt taxi từ sông Danube về khách sạn thì đã mười một giờ đêm. Kinh Hồng ở lầu ba của lâu đài, Chu Sưởng ở lầu bốn, hai người tạm biệt nhau trong thang máy, rồi Kinh Hồng đi ra ngoài trước.

Đến cửa phòng mình, Kinh Hồng nhìn thấy nhóm người của tập đoàn Phiếm Hải đang tán dóc với nhau. Một trong số đó là tổng giám đốc khối điện toán đám mây Khương Nhân Quý (Phiếm Hải sẽ cung cấp dịch vụ điện toán đám mây cho cơ sở sản xuất pin), một người là tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, một người khác là trợ lý mới của Kinh Hồng.

Kinh Hồng làm việc với trợ lý mới của cũng không quen lắm, nhưng Đàm Khiêm đi làm phó tổng giám đốc của một khối rồi, anh buộc phải thay trợ lý. Trợ lý mới này trước đây là trợ lý của chủ tịch hội sở chính thuộc một ngân hàng quốc doanh, có một số thói quen của ngân hàng quốc doanh là không thể sửa được, ví dụ như nếu Kinh Hồng đứng trước bàn dặn dò điều gì đó, anh ta nhất định sẽ đứng lên, nếu gặp Kinh Hồng giữa đường, anh ta lập tức lùi sang một bên chờ Kinh Hồng đi qua, bất kể con đường đó rộng bao nhiêu. Nhưng ngoài những điều đó ra, năng lực của anh ta vẫn rất khá.

Cách đây mấy hôm, Kinh Hồng nghe nói trợ lý mới của vị chủ tịch kia là dân 9x, tính tình phóng khoáng thích tự do, không coi các nội quy của chủ tịch kia ra gì, làm như gió thổi bên tai vậy, Kinh Ngữ nói đây là được gọi là “9x cải tổ nơi làm việc”.

Kinh Hồng nghe xong không khỏi cảm thán: Nhu cầu của mỗi người đều khác nhau.

Nhưng Kinh Ngữ cũng nói, cái này có là gì đâu, các trợ lý tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngày nào cũng phải cúi đầu. Kinh Hồng chỉ ra rằng những thứ cô nói hẳn là tiểu thuyết Nhật Bản, nhưng Kinh Ngữ lại khẳng định rằng không phải, đó là tiểu thuyết Trung Quốc, khiến Kinh Hồng hết sức bối rối, đến nỗi vài ngày liên tiếp sau đó hễ cứ gặp trợ lý của ai là anh lại để ý, nhưng đúng là không thấy ai làm như vậy cả.

Kinh Hồng đi tới, nói với mấy người Khương Nhân Quý: “Đang nói cái gì vậy?”

“Sếp Kinh.” Tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng vội vàng tóm tắt lại những gì vừa nghe, giúp Kinh Hồng mở mang tầm mắt: “Anh Khương vừa chia sẻ một câu chuyện xưa về xăm mình!”

“Ồ?” Kinh Hồng nhìn sang Khương Nhân Quý: “Sao thế?”

“Là thế này.” Khương Nhân Quý thuật lại một cách sinh động: “Giấc mơ thời thơ ấu của tôi, sếp Kinh biết đấy, là trở thành một Teddy Boys. Sau đó không làm được Teddy Boys, đành thi vào Thanh Hoa.”

“…Đúng, tôi biết.” Kinh Hồng nói.

Cũng chính vì đặc điểm này mà Kinh Hồng để ý đến anh ta. Trong cuộc chiến giữa các website mua hàng theo nhóm năm 2011, vì anh ta có sức chiến đấu hơn người, nên luôn có thể đến thăm các doanh nghiệp tiềm năng ngay từ đầu, trong khi những người khác thì phải lo tránh né.

“Có một lần ấy mà…” Khương Nhân Quý nói tiếp: “Tôi muốn xăm rồng.” Anh ta vung tay ra hiệu: “Con rồng vắt qua vai của Trần Hạo Nam đó! Ngầu vãi luôn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: “Ra mở cửa đi”

Kinh Hồng nói: “Ừ. Sau đó thì sao?” Kinh Hồng cũng có ấn tượng về hình xăm con rồng của Trần Hạo Nam, dù sao hồi đó Teddy Boys đã nổi như cồn trên khắp mọi nẻo đường mà.

“Sau đó người thợ xăm không đồng ý.” Khương Nhân Quý kể tiếp: “Ông ta nói rằng những hình xăm về thần thú, mãnh thú như thế không được làm tùy tiện, sẽ ảnh hưởng đến vận may, những người bình thường không thể gánh nổi chúng. Chỉ có người mang mệnh hoàng đế mới có thể nuôi được thần thú, đặc biệt là rồng vắt qua vai đó.” Nói xong, anh ta nhìn Kinh Hồng: “Người mang số mệnh của hoàng đế có thể là loại như sếp Kinh.”

Kinh Hồng hỏi: “…Sau đó nữa thì sao.”

“Tôi không nghe chứ sao.” Khương Nhân Quý tỏ vẻ nổi loạn: “Tôi cãi nhau với ông chủ tiệm xăm mình, cãi mà trời đất mù mịt, suýt đánh nhau. Chủ tiệm nói, thằng nhóc con mới 15 tuổi mà đòi xăm rồng vắt qua vai cái gì? Đổi đi. Tôi không phục, nói, tôi muốn rồng vắt qua vai! Nhất định phải là rồng vắt qua vai! Chú không chịu xăm tôi không đi!”

“…” Kinh Hồng thử đặt mình vào vị trí chủ tiệm xăm, thấy tức muốn tắt thở, anh hỏi tiếp: “Sau đó nữa thì sao.”

“Sau đó nữa…” Khương Nhân Quý đáp: “Chủ tiệm hết cách, đành khuất phục, nói được rồi được rồi, nằm xuống đi, chích thuốc tê trước. Tôi mừng húm, chích thuốc tê xong ngủ quên luôn.”

Kinh Hồng lại hỏi: “Đến lúc tỉnh dậy thì xảy ra chuyện gì?”

Khương Nhân Quý nhìn lên trần nhà, thở một hơi dài rồi nói: “Khi tỉnh dậy lần nữa, trên vai tôi chỗ này nè, tôi thấy ông thợ xăm viết một ký tự nhỏ bằng thể chữ Khải: [Rồng]. Không có rồng vắt qua vai ngầu lòi, không có gì cả, chỉ có một ký tự ngu ngốc: Rồng.”

Kinh Hồng: “……”

Những người còn lại dù đã nghe một lần nhưng vẫn cười phá lên.

“Sếp Kinh…” Tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng nói: “Anh thử nhìn con rồng của anh ấy đi! Chúng tôi đã nhìn thấy nó rồi, cười đến chết mất!”

Khương Nhân Quý không chút xấu hổ, lại bắt đầu cởi nút áo lần nữa, vô cùng hào phóng.

Kinh Hồng hỏi: “Sau đó không xóa xăm à?”

“Không.” Khương Nhân Quý đáp: “Nghe nói xóa xăm đau dữ lắm. Cứ để vậy thôi.”

Lúc này, tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng nhận cuộc gọi từ nhà hàng, nói rằng cô để quên cái gì đó, bèn vội vàng chào mấy người Kinh Hồng rồi rời đi.

Một cô gái mà phải ra đường ở nước ngoài lúc 11giờ tối thì không an toàn chút nào, thế nên Kinh Hồng ra hiệu cho trợ lý mới đi theo cô. Khi anh quay đầu lại, Khương Nhân Quý đã khoe ra chữ “rồng” trên vai mình.

Dưới xương đòn, cạnh bên ngực.

“…” Đúng là một chữ cái, và còn là thể chữ Khải.

Kinh Hồng kéo áo anh ta, nhìn kỹ một hồi, cảm thấy quả thực rất buồn cười. Hơn mười giây, cuối cùng anh cũng buông cổ áo Khương Nhân Quý ra, sẵn tiện cài nút lại, thậm chí còn vuốt phẳng cả nếp nhăn.

Sau đó hai người trò chuyện một lúc thì Khương Nhân Quý cũng trở về phòng, cách Kinh Hồng chỉ một bức tường.

Kinh Hồng vốn muốn vào phòng, nhưng khi lấy chìa khóa ra, không hiểu sao lại nhìn về phía cuối hành lang, thế rồi, anh thấy Chu Sưởng.

Chu Sưởng đi tới, nhìn phòng Khương Nhân Quý, rồi thoải mái hỏi bằng giọng Bắc Kinh: “Vừa làm gì đấy?” Kỳ thật hắn cũng vừa tới chưa bao lâu.

Có lẽ vì uống rượu, Kinh Hồng cố ý trêu chọc Chu Sưởng, anh vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa làm bộ lạnh lùng nói: “Không có gì, không liên quan gì đến anh Chu.”

Khách sạn này là một tòa lâu đài cổ, phải dùng chìa khóa mới mở được cửa.

Chu Sưởng đút một tay vào túi, nhìn chằm chằm vào lưng Kinh Hồng rồi nói: “Tôi ở Thanh Huy mà còn nghe nói, Khương quý nhân, gọi cái tên này bởi vì cậu ta đang được em sủng ái, chuẩn bị nâng lên làm phi tần.”

“Người ta nói đùa lung tung thôi.” Kinh Hồng mở cửa phòng. “Được rồi, 12 giờ rồi, anh Chu về nghỉ đi.”

Nói xong, Kinh Hồng vừa đi vào phòng mà không ngoảnh lại, vừa thản nhiên vẫy tay ra sau lưng, xem như chào tạm biệt.

Chu Sưởng không cảm thấy bọn họ thực sự có ý gì, không hề, nhưng thái độ lạnh lùng của Kinh Hồng vẫn khiêu khích hắn, nhất là khi đêm nay hắn vừa xác nhận Kinh Hồng luôn thích đàn ông. Hắn bước hai bước tới gần, siết lấy cổ tay vẫn đang nâng lên của Kinh Hồng, ép anh vào phòng, rồi quay người, kéo lấy, tiến lên một bước, ấn Kinh Hồng vào tường trong phòng, toát ra đầy vẻ hung hãn.

Kinh Hồng: “…”

Chu Sưởng đổi tư thế, kéo Kinh Hồng hai tay ra sau lưng anh rồi giữ chặt, khuôn ngực rộng lớn đè lên, đôi mắt sáng rực khóa chặt lấy anh.

Đáy mắt Kinh Hồng vẫn phẳng lặng như mặt hồ, anh nói: “Tôi có đai đen ngũ đẳng Taekwondo.”

Bản thân Chu Sưởng cũng có luyện đấu vật, lúc này lại nói: “Vậy em đá tôi đi?”

Kinh Hồng vẫn bình tĩnh nhìn hắn, nhưng trái tim như bị treo cao.

Chu Sưởng siết chặt cánh tay thêm một chút, hạ thấp cổ thêm một chút, đi được nửa đường lại hỏi: “Đá hay không?”

Kinh Hồng vẫn không phải ứng.

Môi Chu Sưởng tiếp tục tiến tới, hắn thổi một hơi ấm nóng lên môi Kinh Hồng, lại hỏi: “Vẫn không đá?” Hơi thở của hắn có mùi rượu, là do cocktail ở suối nước nóng, cũng vì rượu whisky trên du thuyền, vừa thơm vừa cay.

Sau đó, Chu Sưởng nhẹ nhàng áp môi lên môi Kinh Hồng, mím lại đầy gợi tình, giọng nói như đang dụ dỗ: “Không đá thật?”

Môi anh như bị một chiếc lông chim quét qua, hai chân Kinh Hồng vẫn không cử động chút nào.

Chu Sưởng thậm chí còn được nước lấn tới, chen một đầu gối vào giữa hai ch@n Kinh Hồng, đồng thời cọ cọ vào đùi anh: “Thế này thì sao? Sao hai chân vẫn không cử động?”

Kinh Hồng vẫn không trả lời.

Nhưng trước ánh mắt bình thản của Kinh Hồng, chính Chu Sưởng đầu hàng trước. Hắn hôn một cách hung mãnh, cuồng nhiệt, nóng nảy, m út lấy môi anh từng chút một, phát ra những tiếng chụt chụt, thở hổn hển.

“Chu…” Kinh Hồng thốt ra một chữ, đã bị hắn thừa cơ xâm nhập.

Chu Sưởng hít thở nặng nề, cuốn lấy lưỡi của Kinh Hồng, dùng hết sức mình để hút lấy hương vị của anh, li3m mạnh ép mạnh, thậm chí không bỏ qua một giọt nước bọt. Cuối cùng hắn cũng được nếm lại đôi môi ngọt ngào đó lần nữa.

Kinh Hồng khựng lại, vài giây sau, anh cũng vòng tay qua cổ Chu Sưởng, gần như điên cuồng đáp lại nụ hôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.