Như Nước Với Lửa

Chương 55



Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 55

Phiếm Hải chống bán khống (16)

Sau khi nụ hôn gần như nghẹt thở kết thúc, Kinh Hồng cảm thấy đầu lưỡi tê dại, môi cũng tê dại.

Anh che môi lại, bị Chu Sưởng hơi cương quyết kéo xuống, để lộ đôi môi đỏ bừng.

Bản thân Chu Sưởng cũng không khá hơn là mấy, hắn thở hổn hển nói: “Sếp Kinh tập Taekwondo có vẻ là vô ích rồi.”

“Chu Sưởng…” Kinh Hồng nói: “Khiêu khích tôi cũng phải có giới hạn.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, lại cười nói: “Sếp Kinh hình như không thích cảm giác luôn bị động? Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.”

Kinh Hồng không đáp.

Chu Sưởng thấy một chiếc tủ trưng bày đồ cổ đứng sau lưng Kinh Hồng, bèn ôm lấy anh bằng hai tay đặt lên trên tủ, ngẩng cổ, từ dưới thấp nhìn lên Kinh Hồng, hỏi: “Thế này thì sao? Bây giờ sếp Kinh chủ động thử xem?”

Kinh Hồng không “chủ động”.

Chu Sưởng miệng thì nói vậy, nhưng hành động lại trái ngược. Thấy Kinh Hồng không có phản ứng, hắn lại chen thân thể cường tráng của mình vào giữa hai đầu gối của Kinh Hồng, rồi dùng tư thế mạnh mẽ vòng tay lên ôm lấy gáy anh, ấn về phía môi mình, rồi lại hôn lên một cách mãnh liệt.

Giữa những cái hôn, Chu Sưởng hỏi: “Làm sao bây giờ? Lại khiêu khích rồi.”

Rồi không đợi Kinh Hồng trả lời, Chu Sưởng lập tức tự nhủ: “Vậy phải khống chế cái chân này.”

Nói xong, Chu Sưởng vừa tiếp tục hôn, vừa đặt một tay lên đùi Kinh Hồng. Hắn vừa hôn, vừa ấn tay lên đùi Kinh Hồng, cách lớp quần tây, trượt lên trên. Sau đó, như để thử nghiệm cách “khống chế”, Chu Sưởng dùng tay phải ôm thật chặt, cẳng tay kẹp lấy chân Kinh Hồng, thu về sát eo mình, cọ vào thắt lưng, lòng bàn tay ôm lấy mông Kinh Hồng kéo về phía mình. Hắn một tay giữ chân Kinh Hồng, tay kia giữ sau đầu anh.

Hôn xong, Chu Sưởng lại đổi tư thế. Tay trái của hắn vẫn giữ sau gáy Kinh Hồng, nhưng lần này không còn đơn giản là ôm nữa, mà lòng bàn tay hắn trượt xuống, hai ngón tay ấn vào hai bên dưới tai Kinh Hồng, vừa nhìn anh với đôi mắt hoa đào đa tình từ một nơi rất gần, vừa nhẹ nhàng xoa lên vùng dưới d ái tai theo hình tròn từ ngoài vào trong.

Sau gáy bị giữ chặt, vùng dưới tai bị xoa, hai chân co vào, mông được ôm lên, cột sống và xương cụt của Kinh Hồng gần như tê cứng, vùng gáy cũng truyền lên từng cơn tê dại.

Một lúc sau, Chu Sưởng lại hôn anh. Hắn dùng đầu lưỡi cạy mở môi, quét qua răng Kinh Hồng vài cái, tay còn lại ấn vào cằm Kinh Hồng, kéo nhẹ, rồi một lần nữa tiến quân thần tốc vào.

Bị trêu chọc liên tục, Kinh Hồng không nhịn nổi nữa. Chẳng biết từ lúc nào, Kinh Hồng lại nâng tay chạm vào Chu Sưởng, bắt đầu hôn đáp lại say đắm. Không khí trở nên ấm áp và ẩm ướt, xung quanh tràn ngập những âm thanh khêu gợi.

Chu Sưởng cứ ôm như vậy, chỉ muốn kéo lớp vải Âu phục trong lòng bàn tay ra, để cảm nhận sâu sắc thêm một chút, nhưng cũng biết không nên quá vội vàng.

Nụ hôn dài kết thúc, Kinh Hồng vẫn giải thích thay Khương Nhân Quý: “Chúng tôi đang xem hình xăm của cậu ta, vừa rồi Giám đốc ban kinh doanh, cả trợ lý mới của tôi đều ở đó. Khi còn nhỏ, cậu ta muốn trở thành Teddy Boys, muốn xăm hình rồng vắt qua vai, nhưng thợ xăm không chịu làm, nói rằng cậu ta không nuôi được, không gánh vác được, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh. Cậu ta nhất quyết đòi xăm cho bằng được, thế là thợ xăm nhân cơ hội Khương Nhân Quý đang ngủ, xăm chữ Rồng lên vai cậu ta, một ký tự, thể chữ Khải.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Huyết Sắc Đường Quả - Kẹo Ngọt Màu Máu

“…” Chu Sưởng nói: “Tôi câm nín rồi.”

Kinh Hồng vừa định nói thêm gì nữa thì có cộc cộc vang lên, có người gõ cửa. Khương Nhân Quý ở ngoài nói: “Sếp Kinh ngủ chưa? Sản phẩm có vấn đề, anh qua đây trao đổi được không? Công ty pin nói có vấn đề gì đó.”

Kinh Hồng định thần lại, đáp: “Được.”

Chu Sưởng liền đỡ Kinh Hồng xuống, chỉnh lại áo cho anh, còn mình thì đi lên sân thượng, trốn người của Phiếm Hải. Kinh Hồng bỗng có cảm giác như đang lén lút yêu đương.

Anh theo Khương Nhân Quý sang phòng bên, trên đường nhắn tin cho Chu Sưởng, bảo hắn về phòng trước.

Vấn đề đó nhanh chóng được giải quyết, Kinh Hồng ngủ một mạch đến sáng.

Nói như vậy cũng không chính xác lắm, có rất nhiều giấc mơ hỗn loạn quấy nhiễu anh, hoặc có thể nói là giấc mộng tà dâm, hai người họ cứ hai con thú đực trưởng thành. Giấc mơ lần này không còn đơn giản là trải nghiệm hời hợt như trước nữa, mà thay vào đó là phá vỡ một rào cản, một người đàn ông nằm trên người anh, cơn ngứa lan tràn khắp cơ thể, nửa mê nửa tỉnh, anh nhấc đầu gối lên vuốt v e chính mình với vài ngón tay, cùng đạt đến đỉnh cao điên rồ cả trong mơ lẫn ngoài đời thực.

Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy, Kinh Hồng tình cờ liếc nhìn tin nhắn trên phần mềm thì phát hiện Chu Sưởng hỏi một câu: [Ăn sáng chứ?]

Kinh Hồng suy nghĩ rồi đáp: [Được.]

Sau khi đi bộ đến một nhà hàng được lễ tân khách sạn đề cử, Kinh Hồng mới phát hiện ra nó khá nổi tiếng trên mạng. Trong nhà hàng người đến người đi, không còn một chiếc ghế trống nào cả.

Kinh Hồng cau mày nói: “Đi thôi, bỏ đi vậy.” Đã bao năm qua anh không ăn kiểu này rồi.

“Thời gian quý báu, sao phải bỏ qua.” Chu Sưởng luôn không chịu gò bó, hắn cởi khuy măng sét, xắn tay áo, bước tới quầy lễ tân của nhà hàng, gọi hai phần súp nổi tiếng trên Internet, một là món súp bò nổi tiếng của Hungary, còn lại là thứ gì đó khác.

Món súp được chuẩn bị sẵn, phục vụ rất nhanh, đựng trong hai cái ly giấy.

Chu Sưởng chậm rãi đi ra ngoài quán với hai cái ly, ra hiệu cho Kinh Hồng lấy nĩa ra rồi nói: “Tôi cầm, em ăn thử?”

“…” Kinh Hồng phát hiện Chu Sưởng thật là, Michelin cũng được, cái này cũng được.

Nhưng Kinh Hồng liền nhớ ra Chu Sưởng còn từng ăn phải việt quất mọc lông trong nhà hàng Michelin. Thế là Kinh Hồng không kén chọn, rút ​​nĩa ra, nếm thử mấy miếng súp thịt bò từ chiếc ly trong tay Chu Sưởng.

Đúng thật là khá ngon.

Ăn được mấy miếng, Chu Sưởng nâng tay phải lên nói: “Thử cái này đi.”

Kinh Hồng gật đầu, cũng ăn thêm hai miếng súp khác nữa.

Kinh Hồng ăn không nhiều, chỉ là nếm thử mùi vị mà thôi, thử mỗi ly vài miếng xong thì dừng lại, nói với Chu Sưởng: “Đủ rồi, no rồi. Cũng tạm được, thử xem cho biết.” Thực ra anh đã sớm mất hứng thú với đồ ăn, bởi vì quá bận, một ngày ba bữa về cơ bản chỉ là để đối phó, chẳng biết sáng nay vì sao anh lại đồng ý ra ngoài với Chu Sưởng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Cố Trọng, tôi mệt rồi

Chu Sưởng cũng không ép. Kinh Hồng lại hỏi: “Anh cũng mua hai phần nếm thử đi?” Kinh Hồng biết thứ mà Chu Sưởng không thiếu nhất chính là nhân dân tệ.

Kết quả, Chu Sưởng đưa ly súp trong tay phải cho Kinh Hồng, cầm lấy nĩa của anh, cười mỉm chi nhìn anh rồi nói: “Tôi chê nước bọt của em, tôi điên chắc?”

Nói xong, hắn vớt một miếng thịt bò thật lớn cho vào miệng.

Bởi vì chỉ là nếm thử nên Chu Sưởng cũng chẳng ăn nhiều, dù sao cũng đang đứng ở ngoài đường.

Nửa phút sau, hai ly súp đều bị ném vào thùng rác ven đường của nhà hàng.

Ăn sáng xong, vẫn còn chút thời gian, Kinh Hồng và Chu Sưởng đi bộ theo đường về phía khách sạn.

Chu Sưởng vừa đi vừa nhìn sang một bên, có một cửa hàng nhỏ bán tranh treo bên đó. Có lẽ vì bản tính phóng khoáng của người Hungary nên nhiều bức tranh trên tường của quán là hình cơ thể người nửa che nửa hở, nội dung bức tranh Chu Sưởng nhìn còn trực quan hơn hẳn, là hình hai người đàn ông bán khỏa thân đang hôn nhau, một người quay lưng ra ngoài, người kia bị anh ta che khuất. Trung tâm bức tranh là một tấm lưng trần rộng lớn, trẻ trung và khỏe khoắn.

Kinh Hồng đùa: “Tổng giám đốc Chu nhìn gì thế?”

Chu Sưởng vừa đi vừa nhìn, nói: “Lưng anh ta giống em đấy.”

“…” Kinh Hồng vô thức liếc nhìn qua.

Một mảng nguyên vẹn, trắng trẻo, phủ đầy cơ bắp, không gầy gò, trẻ trung, mịn màng, mạnh mẽ và đàn hồi. Có bờ vai đẹp, xương b ướm căng ra, rãnh lưng nông, cơ hông thu hẹp và lúm đồng tiền của Venus hiện rõ.

Và bây giờ, tấm lưng ấy được che bởi hai bàn tay của người đàn ông. Màu sắc của bàn tay rõ ràng là sẫm hơn, đặt trên tấm lưng trần, ôm lấy vai người kia, cụp mắt xuống, hôn đối phương. Hai bàn tay có khớp nối gồ lên, đang ấn chặt vào lưng người yêu, đầu ngón tay hơi trắng bệch đi.

Kinh Hồng không nói gì.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, một cô gái Hungary phóng khoáng đi về phía họ, nhìn thấy Chu Sưởng, cô ấy chợt nói: “Oh My God…” Rồi khi khi họ đi ngang qua nhau, cô nói lớn với Chu Sưởng: “Szeretlek!”

Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng: “Là ý gì?”

Chu Sưởng khẽ cười: “Làm sao tôi biết? Tiếng Hungary.”

“Nói thế nào nhỉ?”

Chu Sưởng nhớ lại: “Hình như là Szeretlek?”

“Tôi cũng nhớ là âm này.” Kinh Hồng lặp lại hai lần: “Szeretlek? Szeretlek. Là vậy à.”

“Gần giống rồi. Szeretlek.” Chu Sưởng nói: “Chắc không phải là từ gì hay ho.”

Hai người “Szeretlek” vài lần, sau khi xác nhận mình đúng, Kinh Hồng bấm vào ứng dụng dịch giọng nói AI, chọn “tiếng Hungary”, cẩn thận nói vào micro: “Szeretlek.”

Máy ngay lập tức đưa ra câu trả lời: “Anh yêu em”.

Chu Sưởng thoáng liếc nhìn: “Chà, lần đầu tiên nói câu này, cứ thế nói ra mất rồi. Còn may là nói cho nhau nghe.”

Lần này Kinh Hồng không tức giận, chỉ cười cười, rồi cất điện thoại đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99: Người làm chứng xuất hiện

Sau đó, họ đi ngang qua một tiệm nhạc cụ. Khi đi qua ngang cửa tiệm, Chu Sưởng đột nhiên dừng bước, hỏi: “Vào xem xem?”

Dù sao vẫn còn chút thời gian, Kinh Hồng gật đầu: “Được.”

Tiệm nhạc cụ rất lớn, bán các nhạc cụ truyền thống của Hungary, chẳng hạn như đàn Cimbalom Hungary, cũng như nhiều nhạc cụ cổ điển phương Tây.

Nữ quản lý tiếp đón, hỏi họ muốn xem gì, Chu Sưởng bỗng nhiên chỉ vào dàn trống trong góc hỏi: “Tôi thử được không?”

Câu trả lời đương nhiên là được, nhưng Kinh Hồng lại hoàn toàn bất ngờ: “…?”

Chu Sưởng ung dung ngồi lên ghế, xắn tay áo lên, cầm dùi trống nói: “Hình như không ai biết, sếp Chu lớn hồi đó cảm thấy con trai mình phải chơi được một loại nhạc cụ, tôi thấy phiền, thế là mỗi loại vào học thử một tiết, cuối cùng chọn cái này. Cũng khá thú vị đấy. Tôi từng tham gia ban nhạc của một người bạn hồi học năm nhất.”

“…” Kinh Hồng thực sự không nói nên lời: “Anh Chu lúc nhỏ thật sự rất ngang ngược.”

Chu Sưởng nói: “Chuyện mười mấy năm trước rồi mà.”

Kinh Hồng không nói nữa. Chu Sưởng cười vô tư, khoe đôi tay khỏe khoắn, đánh ra một giai điệu khá trơn tru uyển chuyển. Gõ xong, Chu Sưởng đặt hai chiếc dùi trống xuống, nói: “Bây giờ trong cả cộng đồng Internet, chỉ có sếp Kinh biết về lịch sử đen tối này của tôi.”

“Không phải lịch sử đen tối.” Kinh Hồng trêu: “Phải là thời thanh xuân hoang dại của sếp Chu.”

“Cũng được.” Chu Sưởng đứng thẳng lên: “Thời thanh xuân hoang dại.”

Kinh Hồng: “Thường thì người có gia cảnh như anh Chu sẽ học đàn dương cầm hay gì đó tương tự nhỉ.”

Chu Sưởng nói: “Học rồi, nhưng lúc đó thấy chán lắm.”

Nghe xong, Kinh Hồng châm biếm: “Nào là leo núi, đấu vật, đua mô tô và chơi trống, có hứng thú hay không thì sau này cũng bớt đi.” Mặc dù Chu Sưởng cũng đã nói về cơ bản là chuyện của hơn mười năm trước.

“Được thôi.” Chu Sưởng thản nhiên tiếp lời: “Từ nay về sau phục vụ em xong là tôi hết sức rồi, muốn làm gì cũng không được nữa.”

“…” Kinh Hồng lại hỏi: “Vừa rồi là bài hát gì?”

“Thì vẫn là như vậy đấy thôi.” Chu Sưởng nói: “Thế tục hồng trần, nam nữ tình si, em yêu tôi và tôi cũng yêu em.”

Kinh Hồng ngước mắt nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng cũng vừa chỉnh lại ống tay áo vừa nghiêng đầu sang nhìn Kinh Hồng, ánh mắt họ quấn lấy nhau. Chu Sưởng nói tiếp: “Sống vì em, chết vì em.”

Kinh Hồng không hiểu sao lại nhớ đến câu nói của Chu Sưởng trước đó, “đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất”.

Anh thở ra một hơi dài.

Sau khi ra khỏi cửa hàng nhạc cụ, thời gian không còn nhiều nữa, cũng là lúc Kinh Hồng phải về khách sạn thu dọn đồ đạc và lên đường đi San Francisco, Chu Sưởng muốn đến thăm khu sản xuất pin của Hungary, hai người tạm biệt ở đây.

“Vậy anh Chu…” Kinh Hồng nói: “Hẹn gặp lại lần sau.”

“Hẹn gặp lại lần sau.”

Tuy nhiên, đúng lúc Kinh Hồng quay người định bắt taxi thì Chu Sưởng lại đột nhiên lên tiếng từ sau lưng anh: “Sếp Kinh, Budapest đẹp quá phải không?”

Kinh Hồng dừng bước, quay lại nhìn Chu Sưởng, đáp: “Ừ, Budapest xinh đẹp tinh tế.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.