Nhưng Tiêu Hoài Thanh vẫn cứ khăng khăng quyết định, Yến Thu Xuân cũng đồng ý, hơn nữa, về năng lực chính trị, Tiêu Hoài Khang thực sự phù hợp hơn, chàng đã được đào tạo như một người thừa kế ngay từ đầu.
Sau khi thảo luận trong nội bộ Tiêu gia, họ thống nhất chuyện này, tân hoàng đế rất thân thiết với Tiêu gia, khi người nghe qua lí do cũng bằng lòng phá lệ, cho phép Tiêu Hoài Khang kế thừa chức vụ đó.
Chuyện này đối với Tiêu gia là tốt, Tiêu Hoài Thanh không giỏi mấy trò ứng xử giữa người với người, năng lực của Tiêu Hoài Khang cũng đã sớm được bộc lộ.
Nhưng đối với những người bên ngoài chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt mà nói thì không phải như vậy, họ đều cho rằng Tiêu gia thiên vị, Tiêu Hoài Thanh ngu ngốc, Yến Thu Xuân xui xẻo. Họ không biết rằng tất cả những điều này là điều mà Yến Thu Xuân đã dự tính trước. Nàng thực sự không thích hợp để làm quốc công phu nhân, nàng cũng không thích điều này, Tạ Thanh Vân mới là ứng cử viên thích hợp nhất.
Kết hôn nửa tháng, Tiêu Hoài Viên trở về, chính thức trở thành Thuận Vương.
Thân là con trai của Lục quý phi, tuy Thuận Vương có công lao nhưng công đức không đáng, lại dung túng cho Lục quý phi hại vô số người, gây tội diệt quốc. Vì vậy, tân hoàng đế không thể cho hắn một thái ấp tốt, sau khi Tiêu Hoài Viên trở về bèn đổi thái ấp ban đầu thành Tây Thành, nơi gần biên giới nước Tề – nơi này vì tiên đế ngu xuẩn mà bỏ hoang, nay lại có Thuận Vương trấn giữ.
Chu Chiêu Cảnh trở về Trầm gia sau đám cưới.
Vốn là Yến Thu Xuân muốn giữ hắn ở lại, nhưng lần này Chu Chiêu Cảnh từ chối, hắn rất vui khi ở lại đó, nhưng hắn còn có một gia gia hết lòng yêu thương mình, hắn muốn chăm lo cho gia gia về sau.
A Hoàn được lập làm hoàng tử, để mừng tân hoàng tử, Tiêu gia đã chủ động giao nộp binh quyền.
Tiêu gia từng nắm chặt binh quyền trong tay, bởi vì sát khí của hoàng đế trước quá rõ ràng, bọn họ đều biết nếu nhường ra thì Tiêu gia sẽ xong đời, nhưng bây giờ tân hoàng đế lại không quan tâm về những việc này, nhà họ Tiêu cũng đã chủ động bàn lại quyền hành.
Rất nhiều người đều cho rằng Tiêu gia sợ lại bị hoàng đế ghét bỏ, sớm tỏ ra trung thành là hành động có chút ngu xuẩn. Hơn nửa sức mạnh quân sự lập tức được bàn giao.
Họ đều nghĩ Tiêu gia giữ lại cho mình chút năng lực tự bảo vệ không phải là tốt hơn sao? Lời bàn tán thì vẫn ở đó, nhưng vị hoàng đế mới đã bình tĩnh tiếp nhận binh quyền và ngay lập tức ra chiếu để Tiêu Bình Chiến trở thành đồng học của các hoàng tử, phu nhân của Tiêu Hoài Thanh – Yến Thu Xuân được phong làm thứ phẩm cáo mệnh phu nhân. Tiêu phu nhân được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Rồi lần lượt đến Tiêu Hoài Ngân, Tiêu Hoài Nga…
Ngoại trừ một vài đứa trẻ trong Tiêu gia, về cơ bản mọi người đều có thưởng, cho dù nữ nhân không thể làm quan trong mắt thiên hạ lúc bấy giờ thì cũng đã có một Tiêu Hoài Viên trở thành tướng quân trong chính thời đại này. Một số triều thần phản đối, nhưng tân hoàng đế đã quyết tâm làm như vậy, hơn nữa ông ta được coi là người có hoàng quyền ổn định, có một gia đình quân nhân như Tiêu gia bảo vệ ông ta, không có gì phải sợ các quan lại.
Cựu hoàng đế trở nên đa nghi như vậy vốn cũng là vì quá mức để ý Tiêu gia, và cũng vì nỗi sợ Tiêu gia làm loạn!
Sau lần này, tất cả mọi người đều vui mừng, nhưng họ đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện Tiêu Hoài Thanh, người có công lớn nhất tại sao lại không thấy đâu?
Trong khi đó, Yến Thu Xuân vẫn đang lo nghĩ về khoai lang. Nàng nghĩ trên đời này, khoai tây và ớt đã ra lò, còn khoai lang chắc hẳn vẫn đang chờ nàng khám phá ở một xó xỉnh nào đó.
Nàng còn chưa tìm ra chúng.
Chẳng qua là bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nàng và Tiêu Hoài Thanh sau khi kết hôn còn chưa hưởng tuần trăng mật nên sau khi tính toán một số kế hoạch, họ liền kiên quyết rời đi cùng Thủy Mai.
Bọn họ có tiền, những chuyến đi của họ cũng không hề thiếu thốn, họ cùng với Thủy Mai đi tìm khoai lang, Yến Thu Xuân giao thôn trang cho Triệu Thục Hoa, rồi lập tức rời đi.
Nói là đi tìm khoai nhưng thực ra cũng là một chuyến du lịch. Mỗi lần nàng đến một nơi, Yến Thu Xuân sẽ dừng lại để tìm kiếm những món ăn đặc biệt của nơi này.
Tiêu Hoài Thanh biết nàng thích ăn nên vô cùng hợp tác với Yến Thu Xuân, hai người sắp xếp một lịch trình chậm rãi thong thả, hầu hết thời gian đều là để ăn. Ở những nơi khác nhau luôn có thể khám phá ra các món ăn khác nhau.
Có rất nhiều thứ mà Yến Thu Xuân ở thời hiện đại chưa từng thấy, thời điểm này, nàng học được gì hay kiếm được gì thú vị sẽ luôn cố gắng đầu tư vào một khoản để đẩy nhanh việc học tập.
Ví dụ, ở một nơi bên cạnh thôn trang, Yến Thu Xuân đã tìm thấy một cửa hàng làm bánh ngọt rất ngon, những chiếc bánh mãng cầu ở đó gần như khiến nàng tràn ngập trong vị ngọt ngào.