Hà Dã dựa bả vai lên tường, ánh mắt không chớp lấy một cái quan sát chăm chú Chu Giai đứng trên bục giảng. Tầm mắt của hắn lướt từ đôi mắt đến cái mũi của cậu, đến cả đôi môi đang hé mở, tiếp đó là cả cần cổ không che giấu. Xuống tiếp nữa là lồng ngực đang bị Chu Giai cầm bài thi chắn mất, không nhìn thấy nữa.
Vì vậy, ánh mắt Hà Dã lại trở về gương mặt Chu Giai. Hắn tập trung nhìn, hơi nheo mắt lại.
Từ hôm vạch trần Chu Giai đã trôi qua ba ngày. Chỉ ba ngày thôi nhưng Hà Dã đã nhận ra một sự thật, đó là Chu Giai né tránh hắn. Né tránh ánh mắt của hắn, né tránh gặp hắn, nhưng vẫn nói cười với người khác như bình thường.
Hà Dã nhìn thấy mà vô cùng tức giận. Hắn vốn cho rằng vạch trần được Chu Giai xong bản thân sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Chu Giai còn thoải mái hơn hắn.
Dựa vào cái gì?
Hà Dã rất muốn biết, dựa vào cái gì mà Chu Giai trêu chọc hắn, khiến hắn trở nên bất thường như thế lại vẫn có thể làm ra vẻ như chưa từng có gì xảy ra?
Giống như bây giờ, hắn ngồi ở dưới, trong lòng cảm thấy khó chịu không hề vui vẻ, Chu Giai vẫn đứng trên bục giảng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì từ hắn mà làm văn, vẫn là dáng vẻ một học sinh giỏi.
…Thật là đệt mợ nhà nó!
Ba ngày trước Hà Dã vất vả lắm mới dập lửa được, lúc này lại bùng lên trở lại. Chu Giai nhìn từ bục giảng xuống, miệng cong lên cười rất đắc ý, hưởng thụ tiếng vỗ tay của mọi người trong lớp, ánh mắt đảo qua chỗ hắn ở dưới mà không hề dừng lại chút nào khiến ngọn lửa trong lòng hắn lại phừng phừng bốc lên.
Hà Dã ép bản thân dời mắt khỏi Chu Giai, nhìn ra nhánh cây lay động trong gió ngoài cửa sổ, sắc mặt đầy phiền muộn.
Nhìn thấy một chai xịt chống nắng mới tinh còn nguyên bao bì để trên sách giáo khoa, Chu Giai hơi ngẩn người nhìn lớp phó thể dục đang cười ha ha, tưởng là mình nghe nhầm: “Cậu vừa nói gì?”
Lớp phó thể dục ngồi bên cạnh bàn cậu, giọng cười quái lạ khiến cậu cảm thấy cậu ta thật ngớ ngẩn: “Tôi bảo cái này này.” Cậu ta chỉ chai xịt chống nắng, lặp lại một lần nữa: “Là Tô Kỳ lớp 9, Tô đại mỹ nữ bảo tôi tặng cho cậu.”
Tô Kỳ? Ai nhỉ?
Chu Giai nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra nữ sinh gặp mặt ở sân bóng rổ tuần trước tên Tô Kỳ. Cậu không hiểu lắm, Tô Kỳ sao lại có lòng tốt tặng cái này cho cậu. Bọn họ đâu có thân quen lắm?
Lớp phó thể dục cười chậc chậc, vỗ bả vai cậu, nhướn mày: “Cậu nói xem cô ấy có ý gì?”
Lớp trưởng vui sướng tiếp lời: “Là đàn ông nhìn một cái cũng biết là ý gì.” Vừa nói vừa bắt đầu diễn xuất, cực kỳ ai oán: “Xong rồi, chẳng lẽ tôi bị đá rồi sao?”
Lớp phó thể dục ôm bả vai lớp trưởng, cười thô bỉ: “Không sợ, không có anh ta thì có làm sao đâu?
Chu Giai cau mày nhìn hai người bọn họ giả vờ diễn xuất, đẩy chai xịt về, nói với lớp phó thể dục: “Cậu cầm lấy trả lại cho cô ấy đi.”
Lớp phó thể dục sửng sốt, đẩy lớp trưởng ra: “Trả lại làm gì?”
Chu Giai nhức đầu, bây giờ trong đầu cậu vẫn đang nước sôi lửa bỏng, cả ngày ngoại trừ học tập ra thì chỉ nghĩ cách tránh Hà Dã, làm gì còn tâm tư khác.
Hơn nữa, cậu không thích nữ sinh, nhận quà của người ta làm gì? Khiến cho nữ sinh hiểu lầm, chẳng phải là muốn kiếm chuyện gây sự sao?
Chu Giai chỉ nói: “Tôi không cần cái này, cậu trả lại giúp tôi.”
Lớp phó thể dục không chịu hỗ trợ: “Tôi không trả, tôi chỉ phụ trách giao hàng chứ không nhận trách nhiệm trả hàng lại nhé. Muốn trả thì tự cậu trả đi.”
Chu Giai nghe cũng muốn đánh cậu ta, cậu thật sự tưởng mình là shipper hỏa tốc đấy à? Chẳng lẽ những người giao hàng cũng vô trách nhiệm giống cậu chắc?
Lớp trưởng cũng có phần, lúc này thấy Chu Giai có ý từ chối thì nói: “Thế này đi, dù sao tôi cũng hẹn Tô Kỳ và bạn cô ấy buổi tối mời mấy nhỏ ăn gà nướng. Chu Giai, cậu cũng đi đi, đến lúc đó cậu trả trực tiếp cho người ta là được.”
Chu Giai không chịu, cầm chai xịt đứng lên: “Làm gì mà phiền phức như thế, bây giờ tôi sẽ đi trả lại cho cô ấy.”
Lớp phó thể dục nhìn thấy bèn cản Chu Giai lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi bảo cậu nhé, lớp phó học tập cậu sao quá đáng thế, cậu thế này chẳng phải thiếu tấm lòng sao? Cậu đi như vậy có nhiều người nhìn thấy, Tô Kỳ là con gái, nhỡ người ta khóc thì sao?”
Lớp trưởng cũng khuyên: “Hay là chờ đến tối đi, ra ngoài trường dễ giải quyết hơn. Cậu cũng biết trường mình cấm yêu sớm mà, nhỡ giáo viên biết đấy.”
Chu Giai giận đến mức muốn đập vào đầu bọn họ, buồn bực cất chai xịt chống nắng vào trong cặp xách. Kết quả bên này cậu còn đang thấy phiền muộn, bên kia lớp phó thể dục và lớp trưởng lại đang bàn chuyện ăn gà nướng. Quán gì mới mở, có ưu đãi, nghe nói ăn rất ngon, phải chờ. Chu Giai càng nghe càng muốn tẩn bọn họ một trận, dứt khoát đứng lên rời khỏi lớp đến nhà vệ sinh.
Hà Dã chỉ đang chờ cậu. Người vừa ra khỏi lớp, Hà Dã đã rời khỏi chỗ ngồi, đi cửa sau.
Chu Giai đi vệ sinh xong thì nghe thấy tiếng chuông dự bị vào giờ học, cậu không nhanh không chậm đến vòi nước rửa tay. Rửa tay xong thì vẩy mấy cái, Chu Giai quay người cúi đầu ra khỏi nhà vệ sinh, đến cửa thì bị chặn lại. Cậu không để ý lắm, có thể do trùng hợp nên cả cậu và người kia mới cùng đi bên phải. Không ngờ cậu sang trái thì người đó cũng sang trái, rất ăn ý muốn khiến người ta nóng tính.
Sau khi bị chặn lại lần nữa, Chu Giai cảm thấy chắc chắn là người này cố ý, cậu cau mày ngẩng đầu lên.
Hà Dã thấy cậu vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng lên nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại xẹt qua vài suy nghĩ. Cứ qua trái qua phải như thế rất lãng phí thời gian, hắn cũng không có hành động gì khác, cố gắng dập lửa trong lòng.
Chu Giai ngẩng đầu nhìn thấy Hà Dã, nhất thời sợ hãi lùi về sau một bước. Cậu chột dạ cúi đầu xuống, ánh mắt lay động, răng cắn môi, tim đập cấp tốc, bàn tay ướt nhẹp nắm thành quyền, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Hà Dã nữa. Trước kia ngạo mạn như vậy, bây giờ lại thu hết khí thế vào.
Hà Dã nhìn thấy biểu cảm của cậu, nghĩ đến bộ dạng của cậu khi đứng trên bục giảng trong giờ học, ngọn lửa trong đầu vẫn cháy, rất muốn bắt nạt cậu. Con người hành động theo suy nghĩ, Hà Dã bước lên một bước, ép tới gần Chu Giai.
Chuông vào học vang lên.
Đầu Chu Giai nóng lên như thể bị sốt rét, nhanh chóng phản ứng. Lúc Hà Dã bước lên phía trước một bước, cậu chớp thời cơ lách người qua, vừa né tránh vừa lướt ngang qua người hắn, phi thẳng ra khỏi cửa nhà vệ sinh———đánh bài chuồn.
Thậm chí Hà Dã còn chưa kịp khôi phục tinh thần, Chu Giai đã chạy đến hành lang, cảm giác sống sót tai qua nạn qua khỏi. Lúc về chỗ ngồi, cậu còn vểnh môi cười trộm, ngực đột nhiên có hơi phấn khích. Chu Giai nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi của Hà Dã, cảm thấy mình thật siêu.
Đến khi bình tĩnh lại, Chu Giai mới chống đầu nhịn không được mà nghĩ vẩn vơ: Hà Dã chặn cậu làm gì? Cậu cũng không còn trêu chọc hắn nữa, còn chặn cậu làm gì?
Trong nhà vệ sinh nam, Hà Dã sửng sốt một hồi lâu mới xoay người nhìn cửa, nhớ lại chuyện vừa phát sinh trong nháy mắt.
Ánh mắt Hà Dã lóe lên, khóe miệng cũng nhếch lên chút xíu, không nhịn được mà đột nhiên bật cười thành tiếng, cười đến bả vai run rẩy, ngực lại nóng rát hừng hực như bị lửa thiêu đốt, còn thấy đau nhức.
Nếu bây giờ mà có ai đi vệ sinh, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức xoay người bỏ chạy.
“ĐM cậu… Chu Giai, gan cậu cũng to đấy.”
Hắn ngừng cười, thở gấp mấy nhịp, cắn răng nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt rất sáng, giống như chó sói đang trong cuộc chiến săn mồi.
Hà Dã từ nhà vệ sinh về lớp ngồi vào chỗ, ngẩng đầu quan sát Chu Giai. Hắn nghĩ, nếu buổi tối Chu Giai đến tiệm gà nướng mà thấy hắn, không biết có phải sẽ co cẳng bỏ chạy giống như vừa rồi hay không?