Chu Giai run tay cắm chìa khóa mở cửa vào nhà, ngay cả giày cũng không thay, nhanh chân bước về phòng ngủ của mình. Mặc dù bây giờ ba mẹ đều không ở nhà, chỉ có mình cậu, cậu vẫn đóng cửa phòng ngủ lại, thậm chí còn phải né tránh tư tưởng muốn khóa trái cửa phòng.
Chu Giai đập mặt xuống chăn, nắm chặt tay thành quyền đập lên thành giường, hai chân duỗi thẳng thò ra bên ngoài. Sau một lát, sự khó chịu buồn khổ trong ngực vẫn như cũ, cậu nghiến răng đập hung hãn mấy cái nữa.
“…Rắn thối, rắn khốn kiếp, khốn kiếp!”
Chu Giai lẩm bẩm mắng Hà Dã, không kiềm chế được khiến vành mắt lại nóng lên, xấu hổ không biết nên phát tiết thế nào.
Dù thế nào cậu cũng chẳng thể đoán được, Hà Dã sẽ núp ở đằng đó, tựa như há miệng chờ sung rụng. Tại sao Hà Dã phải trốn ở đó? Chu Giai phục hồi tinh thần là suy nghĩ rõ ràng, khẳng định Hà Dã đã biết từ trước rồi, biết cậu là Z. Cậu ấy biết từ khi nào? Chu Giai nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng vào lần cậu đấu bóng rổ một chọi một với hắn trong giờ Thể dục hôm đó.
Chắc chắn lúc đó cậu đã bại lộ rồi, thế mà tên Hà Dã khốn kiếp còn giả vờ không biết, như chưa có chuyện gì xảy ra. Khiến cậu ngu ngốc gửi tiếp hình của mình cho hắn, còn cả video nữa. Bị hắn mắng lẳng lơ còn nghĩ hắn không biết mình là ai, có quan hệ thế nào.
Đệt…
Đột nhiên Chu Giai cảm thấy bản thân thật sự rất ngu ngốc, ngu muốn chết. Tự cho mình là một thợ săn thông minh, quay đầu lại đã trở thành con mồi bị đối phương đùa giỡn.
Đúng là khiến người ta tức giận.
Buồn bực nằm một lúc, Chu Giai đầu óc rối bời không biết làm thế nào, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mình bị tên rắn thối Hà Dã đè lên tường nhà vệ sinh lột áo, thoáng chốc đỏ mặt. Đỏ mặt xong, Chu Giai lại tức bản thân quá ti tiện quá phóng túng, lúc này rồi mà vẫn còn tâm tư nghĩ vớ vẩn đến những chuyện này.
Cậu nện xuống giường rồi bò dậy, lấy điện thoại từ trong túi quần mình ra. Chu Giai cắn môi, dùng hết dũng khí mở WeChat clone, chặn tài khoản duy nhất cậu liên lạc bên trong, chặn xong thì xóa, xóa xong thì gỡ luôn ứng dụng này đi.
Sau một loạt thao tác, Chu Giai nhìn chằm chằm điện thoại, không những không cảm thấy thoải mái hơn, trái lại càng thấy buồn rầu phiền não.
Chu Giai ném điện thoại sang bên cạnh rồi lại đập lên mặt mình lần nữa, tự nhắc bản thân phải tỉnh ngộ:
Đừng thế nữa, cậu ấy không thích mày. Cậu ấy đã nói đừng trêu chọc cậu ấy rồi, mày còn chọc cậu ấy làm gì, đây chăng phải bị coi thường sao?
Chu Giai, Hà Dã cậu ấy không thích mày, nếu cậu ấy thích mày dù chỉ một chút, cậu ấy cũng sẽ không phản ứng thế này.
Mày tỉnh lại đi, thức thời đi, đừng làm phiền cậu ấy nữa, cậu ấy đã có đủ phiền toái rồi.
Nắm lấy cổ tay bị Hà Dã bóp đến tím xanh, Chu Giai thở dài, cảm thấy mũi mình ê ẩm nhưng nhịn không rơi nước mắt.
“Cái sức lực gì thế này…Không thích thì thôi…”
Nghĩ đến Tiểu Hắc Tử dưới gầm giường, Chu Giai lẩm bẩm, sớm biết như vậy cậu sẽ không nuôi. Còn cả hình xăm nữa, xóa xăm chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Con mẹ nó, sao lại xui xẻo thế này?”
Chu Giai nghiêng mặt nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, suýt chút nữa cậu đã quên còn cả cái này. Không chỉ cái này, cả những thứ trong ngăn kéo tủ quần áo cũng phải vứt hết.
Sao lại phiền phức như vậy?
Không phải, kẻ nào nói thất tình phải xóa bỏ hết thảy? Đúng là quá vớ vẩn!
Tính toán thử xem, cứ để vậy thì sao? Không xóa xăm, xóa cái rắm! Đồ cũng không vứt, vứt cái gì mà vứt. Tiểu Hắc Tử vẫn phải nuôi, có cảm tình như vậy sao nỡ giao cho người khác nuôi chứ.
Sau khi vạch trần Chu Giai, Hà Dã mang tâm tình vui vẻ rời khỏi trường học, hơn nữa còn rất thuận lợi tìm được công việc mới———-làm nhân viên phục vụ ở một tiệm gà nướng mới mở. Tiền lương cũng ổn, chủ yếu là do thời gian làm việc phù hợp.
Hà Dã nói chuyện với ông chủ xong cũng không đi tìm những tiệm khác nữa, đeo tạp dề lên làm việc luôn, khỏi cần phỏng vấn lằng nhằng gì đó.
Ông chủ quan sát thằng nhóc ít lời chịu khó này, cũng không thích những kẻ lười biếng, sau khi hết giờ làm việc thì gọi Hà Dã lại, nói: “Thanh toán lương theo ngày thì không được, nhưng chú có thể rút ngắn cho cháu, đổi thành thanh toán theo tuần, cháu xem có được không?”
Hà Dã gật đầu: “Được.”
Khi về đến nhà đã hơn hai giờ. Tắm rửa xong lên giường, Hà Dã nhắm mắt nghiêng đầu nhìn điện thoại để trên ghế, ánh đèn chớp nháy cũng không tránh.
Hà Dã nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, cũng không nằm mơ thấy gì cả.
Chu Giai sưng mí mắt bò dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, ngẩng đầu lên nhìn gương, không nhịn được chửi thề một tiếng đệt mợ.
Cậu trợn mắt, sờ tay lên cổ mình, mắng Hà Dã một trận trong lòng.
Hôm qua lúc hắn giữ cổ cậu có dùng nhiều sức lắm hả? Nhìn dấu vết ngón tay trên cổ rõ ràng như vậy, cũng chỉ đỡ hơn vết trên cổ tay một chút xíu mà thôi.
Chu Giai không để ý tới việc đánh răng rửa mặt, chạy về phòng mở cửa tủ quần áo ra tìm, cuối cùng cũng tìm được cái áo cao cổ.
Cậu mặc nó lên người, soi gương. Mặc dù đã che được nhưng chỉ cần biên độ động tác lớn vẫn sẽ lộ ra.
Chậc, xem ra hôm nay chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, cái gì cũng không thể làm. Cũng may là hôm nay gió lớn, nhiệt độ giảm, mặc áo cao cổ cũng không có gì kỳ lạ.
Chu Giai nghiến răng, cúi thấp đầu nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng. Lúc đánh răng nhớ lại chuyện hôm qua, cậu đỏ mặt nhổ bọt ra, vặn nước lạnh hắt lên mặt.
Chu Giai vừa mới lên tầng, lớp trưởng đang quét hành lang lớp học giơ chổi chạy vội tới chỗ cậu, biểu cảm tàn bạo chất vấn: “Hôm qua cậu làm sao thế? Chưa đấu xong đã chạy trước rồi? Sao bảo đi vệ sinh cơ mà?”
Chu Giai sợ cậu ta táy máy chân tay, phòng bị kéo giãn khoảng cách, bịa chuyện: “Đột nhiên quên mất mẹ tôi nhờ tí việc. Vả lại chẳng phải tôi đã nhắn tin cho cậu rồi sao?”
Lớp trưởng liền hỏi: “Mẹ cậu nhờ cậu làm gì thế? Gấp vậy à?”
Chu Giai chưa tìm được lời bịa chuyện cho hợp lí, hỏi ngược lại: “Trận đấu thế nào? Thắng hay thua?”
“Chắc chắn là thắng rồi.” Lớp trưởng cầm chổi trong tay, rất đắc ý: “Thắng nên bọn họ sẽ khao một chầu nướng, hẹn nhau chiều nay tan học thực hiện.”
Chu Giai mừng thay bọn họ: “Vậy là tốt rồi.”
“Đương nhiên là tốt, cậu cũng phải đi, có phần cậu nữa. Mặc dù cậu chỉ là dự bị còn chưa ra sân đã chạy trước.”
Chu Giai cười, đẩy bàn tay đang với sang muốn tóm cổ tay cậu của lớp trưởng: “Cho dù tôi đi, giống như cậu nói đấy, tôi cũng không có ra sân, các cậu đi là được rồi.”
Lớp trưởng gật đầu: “Tùy cậu.”
Chu Giai đi đến trước cửa lớp thì dừng chân lại, tim đập nhanh. Lớp trưởng còn tưởng cậu định quét sàn với mình, thả một cái hôn gió sang. Chu Giai nghiêng đầu tránh, cúi đầu bước vào lớp.
Hà Dã ngồi ở chỗ mình, từ lúc Chu Giai xuất hiện ở cửa hắn đã chú ý đến cậu. Dĩ nhiên, ngay cả nụ hôn gió chán ghét của lớp trưởng lẫn chuyện Chu Giai nghiêng đầu né tránh nhưng miệng vẫn nhếch lên, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hà Dã hạ tay đang chống cằm xuống đè lên cuốn sách tiếng Anh đang mở, nhìn chằm chằm Chu Giai. Hồi trước Chu Giai luôn cao ngạo tự tin nhìn thẳng hết thảy, còn quan tâm liếc cả hắn, bây giờ cậu chỉ cúi đầu đi thẳng một lèo về chỗ ngồi của mình, nhìn cũng không dám nhìn sang phía hắn.
Hà Dã thu lại tầm mắt vốn dán chặt lên cổ áo của Chu Giai. Hắn cúi đầu đọc sách tiếng Anh, đọc một loạt các dòng chữ trên đó, trước mắt dần mơ hồ.
Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Hà Dã giật cả mình. Ánh mắt tập trung nhìn sách giáo khoa, hắn giơ tay lên che kín mũi và miệng mình, tâm trạng rối loạn.
Hắn đang suy nghĩ gì thế? ĐM, hắn vừa mới nghĩ cái gì?!
Hắn lại…
Fuck!
Hà Dã thở gấp đứng lên, dùng chân đẩy ghế ra, phức tạp trừng mắt sau ót Chu Giai một cái, xoay người đi khỏi cửa sau.
Lớp trưởng đang vun gọn rác vào cái hốt rác, thấy Hà Dã ra khỏi lớp từ cửa sau với khí thế hùng hổ. Cậu ta ngẩng đầu nhìn thì bị đôi mắt đỏ có phần đáng sợ của Hà Dã dọa cho hết hồn, cứng đờ tại chỗ.
Khi Hà Dã đi ngang qua rồi rẽ vào nhà vệ sinh, lớp trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, siết chặt cán chổi mà sợ hãi nghĩ:
Sao mình lại đắc tội với sát thần Hà Dã rồi? ** má, chẳng lẽ nó định tìm cơ hội đánh mình ư?
Nỗi sợ trong lòng lớp trưởng khiến cậu ta chạy thẳng đến chỗ Chu Giai, nói với cậu khả năng này ngay khi giờ tự học sáng sớm vừa kết thúc.
Chu Giai mờ mịt ngẩng đầu nhìn lớp trưởng, không dám quay đầu nhìn xem có phải Hà Dã thật sự như lớp trưởng nói không, chỉ nói: “Cậu có chọc tới cậu ấy không?”
Lớp trưởng mặt đầy khổ sở: “Không phải chứ? Chẳng lẽ là chuyện trong giờ Thể dục lần trước? Vậy cũng không thể thế được! Cậu xem nó cũng đâu thế với lớp phó thể dục!”
Chu Giai không biết, chính bản thân cậu cũng không dám đối mặt với Hà Dã bây giờ, cậu cũng đang hỗn loạn, không rảnh giúp cậu ta phân tích.
Lớp trưởng không tìm ra lý do phát điên bèn tì đầu lên bả vai Chu Giai, trước sau trái phải dần ầm ĩ lên, bị Chu Giai vô tình đẩy ra.
Lớp trưởng cười đứng lên, còn sượt tay lên mặt Chu Giai, diễn xuất rất nhập vai nói: “Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm.” Nói xong, vừa quay người lại thì đối mặt với cái nhìn dữ dằn của Hà Dã.
Lớp trưởng cứng cổ, kéo tay Chu Giai, tiến sát tới bên tai cậu nói: “Nhìn đi mau nhìn đi, cậu mau nhìn Hà Dã đi! Đậu xanh rau má chính là cái ánh mắt này nè!”
Chu Giai phiền muốn chết, nếu mà cậu đã dám nhìn thì đã nhìn từ lâu rồi, cậu đẩy tay lớp trưởng ra: “Về chỗ của cậu đi, tôi còn đang học từ mới.”
Chu Giai như vậy khiến lớp trưởng cũng không còn cách nào, chỉ có thể dời ánh mắt không nhìn Hà Dã nữa, lại chạy đi tìm lớp phó thể dục.
Chu Giai lật trang sách, phiền muộn nằm đè lên sách vở, muốn lẩm bẩm phát tiết lại không thể, khó chịu muốn điên.
Ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy, sau này cậu phải làm sao đây?
Phía sau, Hà Dã càng đau đầu hơn. Từ sau khi đi vệ sinh xong hắn vẫn sa sầm nét mặt như vậy, nhìn chòng chọc Chu Giai như muốn đục thủng một lỗ trên người cậu luôn.
Hắn cau mày gập sách tiếng Anh vào, cũng nằm bò ra bàn.
Thoải mái?
Thoải mái cái con khỉ!
Bây giờ cả người hắn đang rất khó chịu!