Tiếng gọi Tần Châu của Giang Mạn khiến Lâm Dị càng thêm chắc chắn, quái vật 16-8 nằm giữa Trần Dương, Dịch Gia Duyệt và Ôn Hiểu Phương.
Nhận được một tờ giấy ở Thế giới Quy tắc, nội dung của tờ giấy còn liên quan đến người mà mình tin tưởng, Lâm Dị chắc rằng những người lần đầu bước vào Thế giới Quy tắc chưa từng trải nghiệm cảm giác niềm tin sụp đổ trong thoáng chốc bao giờ, chưa từng trải nghiệm thì sẽ không có ký ức liên quan, quái vật 16-8 không thể phản ứng chính xác được.
Đối với quái vật 16-8 đang muốn ẩn náu thì đây là một điều hết sức tồi tệ, nó sẽ tìm cách bắt chước phản ứng của những người tham gia, làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, thay vì biến mình thành trung tâm của sự chú ý vào lúc này.
Từ lúc bước vào phòng ăn, Lâm Dị đã nhận ra Giang Mạn có gì đó không ổn.
Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ Giang Mạn giống Vương Đạc, muốn nói với Tần Châu điều gì đó thôi, vừa đúng lúc bệnh tình của bệnh nhân 201 trở nặng, Lâm Dị cứ vậy mà cho rằng điều mà Giang Mạn muốn nói với Tần Châu là về tình trạng của bệnh nhân 201.
Nhưng bây giờ, trái tim Lâm Dị đập thình thịch, cậu không chắc nữa.
Ngay cả quái vật 16-8 cũng sẽ biết tính nguy hiểm khi mọi ánh mắt dồn vào mình, Giang Mạn không cần phải nói với Tần Châu về tình trạng của bệnh nhân 201 vào lúc này, ngay trước nhiều con mắt như vậy.
Trừ khi điều Giang Mạn muốn nói không phải là bệnh tình của bệnh nhân 201, cũng không phải chuyện xảy ra đêm qua.
Vậy Giang Mạn định nói gì?
Đầu óc Lâm Dị quay cuồng, cậu đột nhiên nhớ tới tiếng đẩy kéo cửa sổ lúc cậu và Tần Châu trở về tòa nhà ba tầng vào tối hôm qua.
Chỉ là lúc đó họ vẫn còn cách tòa nhà ba tầng một khoảng khá xa nên việc đẩy kéo cửa sổ vang lên nghe rất hư vô mờ mịt. Lâm Dị cũng nhìn về phía tiếng động, nhưng lại không thấy ai ở phía sau cửa sổ.
Vậy Giang Mạn là người đẩy cửa sổ?
Giang Mạn đã nhìn thấy cậu và Tần Châu.
Nếu đúng như vậy, cộng với việc bệnh tình bệnh nhân 201 trở nặng, Lâm Dị nghĩ cậu biết Giang Mạn sắp nói gì.
Quả nhiên, Giang Mạn chăm chú nhìn Tần Châu: “Đàn anh, bọn em đều ở đây rồi.”
Tần Châu hỏi: “Thì?”
Giang Mạn nói: “Anh không có gì muốn nói với bọn em sao?”
“Không.” Lâm Dị cho rằng Tần Châu cũng đoán được mục đích của Giang Mạn rồi, cậu nghe Tần Châu đang ám chỉ với Giang Mạn: “Mới sáng sớm, cô muốn tôi nói gì?”
Mới sáng sớm.
Nghĩa là vẫn còn sớm, chưa đến lúc.
Lâm Dị căng thẳng nhìn Giang Mạn, cậu lập tức hiểu được ý của Tần Châu, nhưng không biết Giang Mạn có thể hiểu được hay không. Lâm Dị nhìn vẻ mặt của Giang Mạn, tim đập mạnh, cảm giác Giang Mạn không hiểu ý mà Tần Châu ám chỉ.
Giang Mạn kiềm chế cảm xúc, thế nhưng thứ cảm xúc trong lòng vẫn mãnh liệt đến mức nước mắt trào ra: “Trách nhiệm của hội sinh viên không phải là đảm bảo an toàn cho mọi người sao?”
Cô cảm thấy mình bị lừa dối.
Giang Mạn vốn vẫn vui vẻ chờ Tần Châu nói cho mọi người biết quy tắc tử vong, nhưng sau khi cuộc tranh cãi chấm dứt, cô lại nhìn thấy Tần Châu đưa bệnh nhân 303 đi ăn.
Chỉ mới ăn mấy miếng, Tần Châu đã muốn cùng bệnh nhân 303 rời đi, dường như không có ý định chia sẻ quy tắc tử vong cho bọn họ.
Giang Mạn tự thấy bản thân cô vẫn luôn tuân thủ tất cả các quy tắc do hội sinh viên đặt ra và luôn duy trì trật tự của hội sinh viên. Vì vậy cô tin rằng Tần Châu có nghĩa vụ và trách nhiệm chia sẻ quy tắc tử vong cho cô.
Nhưng Tần Châu chỉ lạnh lùng nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Mạn.
Giang Mạn đâm lao rồi thì phải theo lao, nói: “Tối qua em đã thấy hết rồi…”
Lâm Dị giật mình.
Trong lúc tuyệt vọng, giải pháp duy nhất của Lâm Dị là tới bịt miệng Giang Mạn lại để ngăn cô ta tiếp tục nói.
Cậu chống tay xuống bàn định bước qua nhưng cổ tay đã bị Tần Châu tóm lại.
“Anh và cậu ta đi ra từ văn phòng của viện trưởng Chu, nhất định là đang tìm kiếm manh mối, mà màn trình diễn không thể hiểu nổi vừa rồi của hai người chứng tỏ hai người đã tìm ra quy tắc tử vong rồi! Cho nên hai ngươi đang né tránh quy tắc tử vong và biến bọn em thành vật thế mạng.” Giang Mạn vỡ oà: “Em nói có đúng không, chủ tịch Tần Châu!”
Câu nói này đã làm cả phòng ăn dậy sóng, Dịch Gia Duyệt – người vẫn còn bối rối vì tờ giấy, Trần Dương – người đang hoảng sợ vì tờ giấy, và Ôn Hiểu Phương – người đang tức giận vì tờ giấy, đều nhìn về phía Tần Châu.
Không chỉ ba người họ, tất cả bệnh nhân trong phòng ăn đều nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp và đầy ác ý.
Bệnh nhân 203, người ở gần Lâm Dị nhất, u ám nhìn cậu: “Tiểu Lâm, cậu biết hết rồi à?”
Lâm Dị bị bao vây bởi những ánh mắt phức tạp, đây là điều mà Lâm Dị trước giờ chưa từng trải qua, nó khiến trái tim cậu nguội lạnh, hơn cả lúc Từ Hạ Tri di chuyển tủ quần áo của cậu.
Những người tham gia đứng cùng một phía với các NPC giết người trong Thế giới Quy tắc này đang buộc tội hai người họ.
Tần Châu kéo Lâm Dị về phía mình, Lâm Dị chưa từng trải qua chuyện như này nên cậu có hơi lúng túng, nhưng Tần Châu thì không.
Hắn kéo Lâm Dị ra phía sau mình, Tần Châu hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nhóc thiên tài, là ai?”
Sau khi những ánh nhìn khó chịu bị Tần Châu chặn lại, bộ não chết máy của Lâm Dị lại bắt đầu hoạt động.
Cậu biết Tần Châu đang hỏi về quái vật 16-8, quy tắc tử vong thứ hai đã được vén màn, sự vạch trần của Giang Mạn khiến quái vật 16-8 tập trung vào bọn họ, cho dù bọn họ có tránh được hai quy tắc tử vong, bọn họ vẫn phải đối phó với những người tham gia biến dị.
Hơn nữa, hai người còn trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, kể cả có may mắn sống sót vào ban đêm thì tỷ lệ sống sót cực thấp, bệnh nhân cũng sẽ tấn công bọn họ.
Không thể tiếp tục ở lại Thế giới Quy tắc 16-8 được nữa, hiện tại bọn họ buộc phải tìm quái vật 16-8 để phục bàn.
Lâm Dị thì thầm vào tai Tần Châu, hỏi: “Đàn anh, anh cho em một phút được không?”
Tần Châu: “Không vội, tôi cho em hẳn năm phút.”
Lâm Dị tạm thời giao lại cục diện hiện tại cho Tần Châu, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Châu suy nghĩ.
Phản ứng của ba người tham gia đối với Lâm Dị thì dường như khá bình thường, một phút rất ngắn ngủi, cậu không thể lãng phí thời gian nghiên cứu phản ứng của ba người tham gia nữa.
Quái vật 16-8 xen vào giữa ba người họ chắc chắn đã bắt chước ai đó để đưa ra phản ứng chính xác.
Ba người tham gia có ba phản ứng khác nhau nên bọn họ không thể bắt chước nhau được.
Đối tượng còn lại là cậu, Tần Châu và Giang Mạn.
Đáp án không cần nói cũng biết, lúc đó cậu và Tần Châu đang cãi nhau, người duy nhất mà quái vật 16-8 có thể bắt chước là Giang Mạn.
Cho nên người mà nó bắt chước chính là Giang Mạn.
Lâm Dị cố gắng phân tích diễn biến tâm lý của Giang Mạn.
“Màn trình diễn không thể hiểu nổi vừa rồi của hai người chứng tỏ hai người đã tìm ra quy tắc tử vong rồi.”
Câu này thực chất không có logic hay quan hệ nhân quả gì.
Lâm Dị cho rằng lúc cậu và Tần Châu xảy ra tranh chấp, Giang Mạn nhất định đang bối rối nên đã ghép hai câu văn không liên quan lại với nhau, cô dùng từ “không thể hiểu nổi”.
Cho nên Giang Mạn không biết vì sao cậu và Tần Châu lại xảy ra tranh chấp, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.
Vậy thì có thể loại trừ Trần Dương
Phản ứng của Trần Dương sau khi nhìn thấy tờ giấy là sắc mặt tái nhợt, biểu hiện sợ hãi hơn là bối rối.
Trong ba người, người tỏ ra bối rối chính là Dịch Gia Duyệt.
Nhưng Lâm Dị lại không nhìn thấy phản ứng của Ôn Hiểu Phương lúc mở tờ giấy ra, nên hiện tại quái vật 16-8 hoặc là Dịch Gia Duyệt, hoặc là Ôn Hiểu Phương.
Chọn một trong hai.
Xác suất chọn đúng cao, mà xác suất chọn sai cũng cao.
Lâm Dị thuộc nhóm người là kiểu “chúc may mắn lần sau” trong các lần rút thăm, chưa bao giờ nhìn thấy “trúng thưởng thêm một chai nữa”, vì cậu không phải thần may mắn nên cậu phải tiếp tục phân tích. Giữa Dịch Gia Duyệt và Ôn Hiểu Phương, chọn ra một đáp án.