“Vấn Tứ Kiếm ra tay cả rồi.” Lô Ngọc Địch ngồi trong đình nghỉ chân, thần sắc đã thong dong điềm đạm trở lại.
Đệ tử tới báo tin chạy về, toàn thân đầy mồ hôi, giờ phút này đang ngồi xuống uống một chén trà lớn rồi mới mở miệng nói: “Ta tận mắt chứng kiến, Kiếm trưởng lão nghe thấy người tới dùng thương pháp Kinh Long biến là lập tức phái Vấn Tứ Kiếm xuất phát.”
“Thế thì được.” Lô Ngọc Địch hài lòng gật đầu.
“Nghe nói Vấn Tứ Kiếm nhận được chân truyền của Kiêm trưởng lão, bọn họ ra tay chắc chắn sẽ thắng được cái gã đeo mặt nạ kia.” Bên cạnh có người lên tiếng hưởng ứng.
“Thắng cái rắm!” Lô Ngọc Địch mắng: “Bốn tên rác rưởi ấy á? Ta nhổ vào.” “Hả?” Mọi người khó hiểu.
Lô Ngọc Địch cười lạnh một tiếng: “Bốn tên rác rưởi đó mạnh được đến đâu, người vừa rồi mạnh đến mức nào? Người đó là kiếm khách mà tiện tay vung thương thôi đã khiến thanh trường thương của ta bị chấn động tới chia năm xẻ bảy, đó là cảnh giới gì? Đó là cao thủ nhất đẳng, Vấn Tứ Kiếm có xách giày cho hắn cũng không xứng.”
“Thế vì sao lại bảo họ đi?” Có người hỏi.
Lô Ngọc Địch vuốt cằm, nói đầy ẩn ý: “Nếu chỉ là ta thua thôi thì đám người Giảng Võ đường lại bày trò, lôi ra sỉ nhục sư phụ ta. Nhưng Vấn Tứ Kiếm cùng ra tay mà còn thất bại thảm hại… thế thì kẻ chịu nhục lại là chúng. Mà một khi chúng thua, Kiếm trưởng lão cũng sẽ ra tay.”
“Hóa ra mục đích cuối cùng của đại sư huynh là để Kiếm trưởng lão ngăn cản người nọ.” Mọi người lúc này mới hiểu ra.
Lô Ngọc Địch gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu; “Kiếm trưởng lão có thắng được không?”
Bên ngoài Vô Song thành, Tô Mộ Vũ tra lại nửa thanh kiếm, giơ tay phải ra đè lên khoái kiếm của La Các: “Trong bốn người các ngươi, kiếm của ngươi yếu nhất.”
“Ngươi nói cái gì?” La Các nổi giận.
“Ngươi theo đuổi tốc độ tuyệt đối, nếu khoái kiếm của ngươi đấu với đối thủ lực lượng kém ngươi hay ngang bằng ngươi thì đúng là có sức uy hiếp. Nhưng đối với người có kiếm đạo vượt xa ngươi, cho dù thi triển một trăm thức không có sức uy hiếp cũng không hữu hiệu bằng một chiêu kiếm có sức uy hiếp.” Tô Mộ Vũ lật tay, đoạt lấy trường kiếm trong tay La Các, trường kiếm múa lượn, không ngờ lại thi triển khoái kiếm còn hoa mắt hơn cả La Các, tốc độ nhanh hơn mấy lần. Ba người còn lại không phải đối thủ, dồn dập né tránh.
La Các nhìn tới mức biến sắc: “Không thể nào, chuyện này không thể nào…”
“Kiếm của ngươi là uy hiếp lớn nhất trong ba người, mỏng như cánh ve, ra tay không tiếng động, là kiếm của thích khách, nhưng nó thích hợp xuất kiếm trong ban đêm, giết người trong vô hình.” Tô Mộ Vũ giơ hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy lưỡi kiếm mỏng manh kia, tiếp đó cánh tay gập lại, bẻ gãy mũi kiếm, ném sang phía Giả Trú.
Giả Trú vội vàng cầm kiếm lui lại về phía sau, mũi kiếm kia xẹt qua mặt hắn, lưu lại một vết máu. Vừa rồi Tô Mộ Vũ đã lưu thủ, nếu hắn muốn giết người, giờ phút này Giả Trú đã là một thi thể.
Tô Mộ Vũ lại quay người, tránh khỏi đòn chém từ trọng kiếm của Diệp Vô Tụ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm lên thân kiếm: “Trọng kiếm như vậy, trong vòng ba mươi chiêu không thể đoạt mạng đối thủ thì sẽ kiệt sức, chiêu sau không bằng chiêu trước. Khi mới ra tay ngươi là mạnh nhất, giờ là yếu nhất. Nếu đánh tiếp, không cần ta đoạt mạng ngươi, ngươi tự mệt chết rồi.”
Diệp Vô Tụ vận sức định rút trọng kiếm lên, nhưng Tô Mộ Vũ đạp chân lên thân kiếm, giơ ngón tay vung hờ về phía Diệp Vô Tụ, một luồng kiếm khí đánh thẳng tới mặt hắn. Diệp Vô Tụ đành bỏ qua trọng kiếm, lui lại phía sau. Tô Mộ Vũ nhân cơ hội giậm chân xuống, đá thanh trọng kiếm lên, nắm lấy chuôi kiếm vung mạnh, trực tiếp đã chỉ thẳng ngực Tu Nho.
Trên trán Tu Nho ứa ra từng giọt mồ hôi lớn, trường kiếm của hắn dừng giữa không trung, vừa rồi mới ra tay được một nửa thì đã bị Tô Mộ Vũ chặn đứng.
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “kiếm thuật của ngươi là cao nhất trong bọn họ, tâm cảnh của ngươi cũng là ổn nhất, nhưng từ đầu đến cuối ta không phải lo lắng về ngươi. Lý do là ngươi quá mức cẩn thận, nếu ta không lộ sơ hở thì ngươi cũng không ra tay, nhưng một khi ta lộ sơ hở, đó là lúc ta cố ý dụ ngươi động thủ.”
Tú Nho trầm giọng nói: “Kiếm pháp của tiên sinh hơn xa chúng ta.”
“Vấn Tứ Kiếm, Khinh Trọng Cấp Hoãn đúng là một cách. Nhưng cái gọi là kiếm đạo đâu phải chỉ một chữ là bao quát được? Nếu tu một đạo trong đó tới cực hạn, đương nhiên sẽ thành cao thủ. Nhưng nếu không làm được tới cực hạn? Quá nhiều sơ hở.” Tô Mộ Vũ ném trọng kiếm trong tay lại cho Diệp Vô Tụ.
“Sư phụ của các ngươi bảo các ngươi luyện kiếm pháp đơn nhất như vậy, không biết là để các ngươi tự hỏi hay mượn tay các ngươi hỏi đạo của hắn?”
Bốn người kia thầm kinh hãi, Tú Nho tâm tư nhanh nhạy nhất, nhanh chóng hiểu ý Tô Mộ Vũ: “Kiếm trưởng lão biết Vấn Tứ Kiếm bọn họ tu luyện như vậy thì không chịu nổi một đòn trước mặt cao thủ, nhưng vẫn bảo bọn họ nghiên cứu theo con đường đơn nhất này, không phải muốn bọn họ trở thành cao thủ mà muốn quan sát bọn họ quyết đấu, tăng cường kiếm đạo bản thân.
La Các cũng phản ứng lại, cả giận nói: “Ngươi nói năng linh tinh gì đấy?”
“Giảng Võ đường, Vấn Tứ Kiếm, bại trận.” Thương nhân vừa rồi đột nhiên hô to: “Hơn nữa người này còn chưa rút kiếm của mình.”
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, ai nấy kinh ngạc trầm trồ: “Kiếm thuật của người này cao siêu như vậy sao? Hay là Vấn Tứ Kiếm của Giảng Võ đường vốn là có tiếng không có miếng?”
“Câm miệng!” La Các cả giận nói: “Tất cả câm miệng cho ta! Vừa rồi chúng ta khinh địch thôi, lại lần nữa!”
“Trên giang hồ không có khinh địch, vì rất ít khi ngươi sống sót để có cơ hội thứ hai!” Tô Mộ Vũ bước lên phía trước một bước, đã tới bên cạnh La Các, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve.
Giả Trú kinh hãi: “Hắn cướp kiếm của ta từ lúc nào?”
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng gác trường kiếm lên vai La Các, giọng điệu lạnh như băng: “Cẩn thận một chút, đừng để kiếm trượt xuống. Thanh kiếm này quá sắc bén, chỉ trượt qua một cái thôi là đầu của ngươi rơi đấy.”
Ngay cả người vốn kiêu ngạo như La Các cũng không dám nói thêm câu nào. Trong lời nói của Tô Mộ Vũ vừa rồi có mang sát khí, hắn có thể cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo đó, nếu mình còn mở miệng khiêu khích, chắc chắn là máu vẩy đầy đất.
“Còn chưa gặp được người đáng cho ta xuất kiếm.” Tô Mộ Vũ tiếp tục bước lên trước.
Đám người La Các đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tú Nho là người đầu tiên phản ứng lại, hắn lớn tiếng nói: “Gõ trống! Nhắc nhở người trong thành, có người định xông vào thành.”
“Vâng vâng vâng!” Cảnh vệ lập tức chạy lên tòa nhà hình tháp, gõ vang tiếng trống.
Trong Vô Song thành, một giọng nói như tiếng chuông đồng vang lên: “Ai dám cả gan xông vào Vô Song thành ta!”
Lúc này Tô Mộ Vũ đã tới dưới cửa thành của Vô Song thành, ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nói ra câu nói mà mình chờ đợi đã lâu.
“Thiên Hạ Vô Kiếm thành, thiếu thành chủ Trác Nguyệt An, hỏi kiếm Vô Song!”