Vịt quay vừa lấy ra khỏi nồi còn đang bốc khói nóng hổi, lớp da đỏ au, giòn rụm, lớp mỡ ngoài còn đang xèo xèo.
Gắp ra một miếng da, bôi lên chút nước chấm ở trên lớp da, cho hành tây và dưa leo vào, rồi cùng bỏ vào trong miệng.
Vừa cắn vaof moojt cais, ngon bá cháy!
Mấy người càng ăn càng thèm, hơn nữa thời đại này đa phần là người lao động, trong bụng ai chả thiếu chất béo?
Sau đó Giang Châu lại gọi thêm hai món nữa, thêm 3 cân cơm, bảy người cuối cùng mới ăn đến mức bụng tròn vo.
“Ăn no chưa?”
Giang Châu đứng dậy, cười hỏi.
Mấy người đồng loạt gật đầu.
Dương Thụ Long thấy trên bàn còn miếng bánh tráng cuối cùng, lập tức đứng dậy, cầm lấy miếng bánh tráng, cẩn thận quệt nước sốt mì ngọt còn sót lại trên đĩa nước chấm, rồi cho số hành lá thái lát còn lại lên trên, sau đó vội vàng nhét vào trong miệng.
Chậm rãi nhấm nuốt, vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện.
“Ai nha, no rồi no rồi!”
Dương Thụ Long nhìn Giang Châu, có hơi xúc động: “Sống hơn nửa đời người, cuối cùng đã được một lần ăn tại Toàn Tụ Đức! Thực sự là nhờ phúc của em!”
Giang Châu cười cười, đưa tay lên bả vai của anh ta.
“Được được được, phúc khí của anh còn dài.”
Tính tiền.
Bữa này tiêu gần một trăm tệ.
Mấy người đều trông tiếc rể, chỉ riêng Giang Châu thì không.
Giang Châu kêu Dương Thụ Long mang theo bốn người đi thuê nhà khách, sau đó hắn cùng Giang Minh lái xe về.
Dọc tren đường đi, hai anh em có vô số điều để nói.
Giang Châu thấy Giang Minh lại không nhắc đến chuyện mình gọi món, hắn có chút kinh ngạc nhìn Giang Minh.
“Anh, ngày hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”
“Hả?”
“Ăn nhiều tiền thế này, anh lại không đau lòng?”
Giang Châu trêu ghẹo nói.
Giang Minh nghe vậy, bèn trừng mắt nhìn thằng em.
“Ai không đau lòng?”
Anh ta hừ hừ, im lặng một lúc rồi nói: “Thế nhưng tiền này nên tiêu, anh ngồi trên xe suốt cả đoạn đường này, xem như đã hiểu rõ khổ cực cùng hung hiểm trong việc này.”
Dọc đường đi, phần lớn đều đi quốc lộ.
Gặp chỗ đông người thì không sao, nhưng sợ nhất là đường núi quanh co như trong các thung lũng.
Đường xá hiểm trở không nói, còn có kẻ ngăn cản, cướp hàng, bắt cóc…
“Bọn họ đều là lái xe dày dạn kinh nghiệm, lúc đầu anh còn không hiểu tại sao bọn họ chưa bao giờ đỗ xe ở nơi vắng vẻ vào đêm hôm, giờ xem như đã hiểu.”
Bốn người đã quen chạy đường dài.
Gặp phải đoạn đường hẻo lánh, thậm chí đi ngang một số quán cơm mở tại các thôn làng nhỏ, phần lớn đều không ngừng lại.
Chỉ có đến những nơi rộng rãi đông người, mới có thể xuống xe mua thức ăn, nhiên liệu.
Dọc theo đường đi, phần lớn đều là tự mình nấu cơm ăn, còn lo lắng đề phòng, khiến Giang Minh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tâm treo ở trên cuống họng.
“Em mời bọn họ đi ăn tối là phải, sau này vận chuyển trang phục từ Phí Thành qua đây còn phải dựa vào bọn họ.”
Giang Minh nói xong, lại nhìn về phía Giang Châu.
“Anh của em có nhỏ mọn như vậy sao?”
Giang Châu lập tức cười ha ha lái xe về.
~~~
Hai người trở lại tứ hợp viện.
Lúc này đã chạng vạng rồi, ngoại trừ Diệp Mẫn Kiệt, Trịnh Trung Quang cùng những người khác đều có nhà.
Giang Châu giới thiệu mọi người, lại chỉ chỉ Hạ Chiêu Thiến nói: “Đây là mẹ vợ của mẹ, mẹ của Mộng Ly.”
Giang Minh sửng sốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp người thân của Liễu Mộng Ly.
Một lát sau mới có phản ứng, vội gọi: “Thông gia!”
Anh ta có chút căng thẳng, vội vàng nói: “Trước đây Tiểu Châu cùng em dâu kết hôn cũng không kịp báo với dì một tiếng, chúng ta cũng không biết làm sao để báo với dì, nên đã tổ chức…”
Giang Minh có chút lo lắng, cũng có chút căng thẳng.
Lúc trước Liễu Mộng Ly kết hôn với Giang Châu, nói trắng ra đều do bọn họ một tay tổ chức.
Ai cũng không biết Mộng Ly còn có mẹ!
Bây giờ nếu như dì ấy không chịu, không vui, chuyện này sẽ rất khó xử.
Giang Châu đương nhiên có thể nhìn ra nỗi lo của Giang Minh.
Hắn đưa tay vỗ vỗ vào bả vai của Giang Minh, cười nói: “Anh, không có chuyện gì đâu, mẹ vợ em đồng ý rồi.”
Lúc này Giang Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Chiêu Thiến cũng nở nụ cười nhợt nhạt, nói: “Giang Châu rất tốt, giao con gái cho Giang Châu, dì rất yên tâm.”
Giang Minh nghe vậy, lại vội dạ hai tiếng.
Giang Châu bỏ hành lý của anh trai xuống, chợt nhớ tới một điều, bèn nói: “Anh, em kêu anh lấy riêng vài mẫu của lô hàng này, anh lấy chưa?”
Giang Minh nghe vậy, vội gật đầu nói: “Rồi rồi, để trong túi vải.”
Anh ta nói, để túi trong tay mình xuống đất, kéo khóa kéo ra.
Tổng cộng 10 mẫu.
3 mẫu cho nam, 7 mẫu cho nữ.
Lần đầu tiên tổ chức hội chợ thương mại, hơn nữa thời gian cũng gấp gáp, Giang Châu không dám mạo hiểm quá lớn, vì vậy chỉ làm 10 mẫu.
Đến lúc đó, thừa dịp hội chợ thương hại hot lên, sẽ chậm rãi tăng thêm vài mẫu là được.
Giang Châu ngồi xổm người xuống, đưa tay tìm tìm ở bên trong, sau đó lấy ra một bộ đồ.
Hắn xoay người, hướng về phía Hạ Chiêu Thiến nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, là bộ này.”
Giang Châu nói, rũ rũ bộ đồ cầm trong tay.
Đây là một bộ sườn xám.
Nền màu xanh nhạt, có họa tiết tường vân ở gấu váy.
Chị ba Giang Thấm Mai đã tuyển một nhóm thợ thêu ở Phí Thành, để tập trung dạy họ thêu.
Hoạ tiết tường vân là loại đơn giản nhất, chỉ cần nghiêm túc, kiên trì, chậm rãi thêu thì có thể thêu được.
Giang Minh nhìn qua, nói: “Sườn xám này còn đang làm, hiện này tổng cộng mới làm hơn 1.000 cái, nhưng mục tiêu của chúng ta là 3,000 cái, trong khoảng thời gian này, kêu em ba cùng các cô thợ gia công thêm, chắc không có vấn đề.”
Đây cũng là bộ đồ mà Giang Châu cố ý đưa ra.
Sườn xám phối với tường vân, màu lục lam nhạt và màu trắng bổ sung cho nhau, làm nổi bật nét đẹp của yên vũ thanh hoa tại Giang Nam.
Hắn đã quyết định rằng đối tượng tiêu thụ chủ yếu của số sườn xám này chính là những bà vợ giàu có ở Bắc Kinh.
Dù là bất kỳ xã hội nào, người cũng chia làm ba bảy loại.
10 mẫu trang phục, 9 mẫu thì hướng tới quần chúng nhân dân bình thường, mà số tiền này, nhãn thì còn lại là móc sạch kinh đô trong vòng phú đám bà lớn ví tiền.
Giang Châu không ngờ là bộ sườn xám này, lại vô cùng thích hợp Hạ Chiêu Thiến.
“Mẹ, mẹ nhìn đi, bộ này rất hợp với mẹ.”
Giang Châu cười đưa tới sườn xám.
Hạ Chiêu Thiến có một tình yêu khó giải thích với sườn xám.
Thời kỳ thơ ấu, mẹ đã dạy bà cách mặc sườn xám, dáng đi chậm rãi, tư thế ưu nhã, dịu dàng lại tôn quý.
Sau này mặc dù gia đạo sa sút, bà vẫn coi sườn xám là trang phục yêu thích nhất của mình.
Vải thô áo gai, bà cũng có thể mặc ưu nhã lại xinh đẹp.
Sau này điều kiện tốt hơn, bà lại mặc sườn xám yêu thích, tự mình thêu, vải thô cũng có thể may ra hoạ tiết xinh đẹp.
Giờ cầm sườn xám ở trong tay, lập tức bị kiểu dáng cùng hoạ tiết của nó hấp dẫn.
Với đôi mắt sáng lấp lánh, bà cẩn thận vuốt ve chiếc sườn xám ở trong tay một lúc, sau đó gật đầu, xoay người vào phòng.
Chỉ chốc lát sau bà bước ra.
Hãy đi đôi giày đế cao yêu thích của mình, phía trên bề mặt có thêu hoa.
Đẩy cửa ra, thướt tha uyển chuyển đi tới, năm tháng lắng đọng tạo thành khí chất khác biệt ở trên người của bà.
Ngay khi uyển chuyển bước ra, giống như là một trận mưa bụi, khiến cho ai nấy đều cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.