Cậu Lưu cho thuê phòng 4
Từ trong huyện lên đến thành phố phải ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ. Sáng nay bọn họ lên xe lúc mười giờ mà bây giờ đến bến xe thành phố đã là hai giờ rưỡi chiều rồi.
Phong Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay rồi tính toán thời gian một chút, sau đó mới xuống xe theo Đường Văn Sinh.
Bọn họ cũng không xách theo quá nhiều đồ, chỉ có một túi vải chứa quần áo để tắm rửa, thư thông báo và một ít giấy chứng nhận.
Tất cả đều do Đường Văn Sinh xách hết.
Ở bến xe có bán mì sợi, bánh bao và màn thầu. Hai người tấp vào ăn hai bát mì. Phong Ánh Nguyệt hơi say xe nên chỉ gọi mì chay.
Thấy cô ăn mì chay, Đường Văn Sinh cũng ăn theo cô luôn.
“Anh sao thế?”
Phong Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn anh.
Đường Văn Sinh cười một tiếng: “Em khó chịu không ăn được đồ mặn. Tâm trạng của anh cũng không ổn, sao có thể ăn đồ mặn trước mặt em được.”
“Em có để ý đâu?”
“Anh để ý. Em ăn nhanh lên, để nguội ăn không ngon đâu.”
Phong Ánh Nguyệt dùng chân đá nhẹ vào chân anh một cái. Đường Văn Sinh cầm giấy lên nhét vào tay cô: “Lau miệng đi.”
Nhà của Liêu Thiên Cường ở trung tâm thành phố nên bọn họ phải ngồi xe thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới tới.
Thật ra thì sự tồn tại của chiếc xe này cũng giống như xe buýt vậy.
Lần này cũng không phải bọn họ bỗng nhiên tới nhà thăm hỏi. Lúc Đường Văn Sinh quyết định tới thăm thì đã có gửi thư cho đối phương trước rồi.
Hơn nữa, anh cũng nói rõ mình sẽ ở lại đây hai ngày.
Liêu Thiên Cường đã cố ý đi làm vào ngày nghỉ để được nghỉ hai ngày hôm nay. Vậy nên lúc bọn họ tới nơi thì anh ấy đang ở nhà.
Nhà trọ của Lưu Thiên Cường nằm trong nhà máy. Nghe nói có người tìm mình, Liêu Thiên Cường vội vàng chạy xuống tầng. Vừa nhìn thấy Đường Văn Sinh, anh ấy đã bước nhanh về phía trước, giơ tay lên đ.ấ.m một phát lên vai Đường Văn Sinh rồi cười sang sảng: “Cuối cùng cũng tới rồi!” Sau đó anh ấy lại quay sang chào hỏi Phong Ánh Nguyệt: “Chào em dâu. Nào nào, chúng ta lên tầng nói chuyện đi. Tôi sống ở tầng ba.”
Liêu Thiên Cường có chiều cao trung bình, dáng vẻ mập mạp, mỗi khi nói chuyện là ngũ quan cũng rung theo, trông mặt mũi cũng khá.
Anh ấy đã kết hôn và có một đứa con. Vợ anh ấy làm việc ở cửa hàng bách hoá, con thì tạm thời đang nhờ ông bà nội trông ở thành đông.
Liêu Thiên Cường là nhân viên kế toán của nhà máy sản xuất giấy nên nhà trọ được phân cũng rất rộng rãi, là kiểu nhà ba phòng một bếp, chỉ có nhà vệ sinh và nhà tắm là dùng công cộng.
Quyền lợi này có thể nói là tốt hơn nhà Đường Văn Sinh được phân rất nhiều.
Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc cũng rất ngăn nắp. Có thể nhìn ra được rằng hai vợ chồng chủ nhà rất chăm chỉ và thích sạch sẽ.
Liêu Thiên Cường dọn quýt ra mời Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt ăn. Phong Ánh Nguyệt vừa ăn quýt vừa nghe bọn họ nói chuyện.
“Tối nay hai người cứ ở lại nhà tôi một hôm nhé. Phòng ở chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Liêu Thiên Cường dẫn hai người tới phòng ngủ đã được dọn dẹp từ trước: “Chăn ga gối đệm đều là đồ mới thay cả. Nếu cần thêm gì thì hai người cứ việc nói với tôi nhé.”
“Như vậy là tốt quá rồi.” Đường Văn Sinh đặt túi vải lên giường: “Tôi muốn đưa vợ tôi ra ngoài đi dạo một vòng.”
“Đi thôi, để tôi đưa hai người đi!”
Liêu Thiên Cường là một người rất nhiệt tình. Hai vợ chồng Đường Văn Sinh đi theo anh ấy ra ngoài dạo quanh hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc bọn họ về đến nhà thì chị dâu Liêu đã làm xong cơm tối rồi.
Dáng người chị dâu Liêu cũng phúc hậu như Liêu Thiên Cường vậy, lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng điếu nữa. Trông hai người bọn họ rất có tướng phu thê.
Cách đối đãi với người khác của hai vợ chồng cũng rất nhiệt tình.
Sau khi ăn cơm xong, chị dâu Liêu đưa Phong Ánh Nguyệt đi tắm. Đường Văn Sinh thì theo chân Liêu Thiên Cường.
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người đều giặt sạch sẽ luôn. Lúc quay lại nhà họ Liêu, bọn họ thấy trên bếp lò có một cái giỏ sắt hình vòm, đặt quần áo lên đó một lúc là có thể hong khô.
Gian nhà chính có một chiếc, trong phòng trẻ em cũng có một chiếc. Cái trong phòng trẻ em là dùng để hong quần áo lót. Chị dâu Liêu và Phong Ánh Nguyệt cùng đi vào phòng này để hong đồ. Hai người vừa nói chuyện vừa lật quần áo, cũng không có gì là mất tự nhiên.
“Lúc đồng chí Đường gửi thư tới chị cũng có biết. Em giỏi thật đấy, tự học ở nhà mà cũng có thể đỗ điểm cao, thật khiến người ta phải khâm phục.”
Chị dâu Liêu giơ ngón tay cái lên.
“Cũng là do làm nhiều đề với thêm cả Văn Sinh giảng bài giúp em thôi ạ.” Phong Ánh Nguyệt cười đáp.