Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 39



Một đêm nhiệt tình sau cửu biệt trùng phùng, hai người làm đến trời tờ mờ sáng mới chịu thôi, ôm đối phương ngủ li bì.

Kể từ sau lần Sở Khanh bị bỏ thuốc lần đầu tiên phát tình trước đó, lâu lắm rồi Sở Yến mới lại trốn hội nghị buổi sáng.

Do đồng hồ sinh học kỉ luật, y đã tỉnh, nhưng lại không nỡ buông người trong lòng ra.

Vì vậy lúc tiểu cung nữ đến dò hỏi hội nghị hôm nay có tiến hành như thường không, y thậm chí còn lười ra cửa, chỉ hạ giọng căn dặn: “Có chuyện gì bảo Nguyên công tử hoặc Triệu trưởng lão đến bẩm báo là được, những người còn lại lui hết đi.”

Tiểu ma vương trong lòng có dấu hiệu bị đánh thức, cau mày dẩu môi hừ khẽ ở hõm cổ y, thì thầm như nói mớ: “Sư tôn…”

Câu trả lời của Sở Yến là cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ thắm quyến rũ kia, tay đặt trên vết sẹo dữ tợn sau lưng hắn truyền tiên khí.

Dòng nước ấm quen thuộc tan ra trong cơ thể, tiểu ma vương nhà y dãn mày, thậm chí còn cười trong mơ dụi cổ y bị dỗ ngủ lần nữa.

Một giây sau, Sở Khanh cựa mình, mơ màng lại nắm lấy tay y, tìm được ngón tay mảnh khảnh rồi bỏ vào miệng, hài lòng mút ngón tay y.

Thấy cảnh này, Sở Yến cực kỳ cảm khái: nhiều năm rồi cũng không thay đổi, vẫn là tiểu ma vương ghiền tiên khí của y, còn thích mút ngón tay y.

Không làm gì cả, y chỉ nhìn người thương xa cách năm mươi năm đã bất ngờ trở về, chớp mắt, nước mắt không tự chủ được tràn khỏi hoen mi.

Nếu như nói trước kia tình cảm của y dành cho tiểu ma vương vẫn còn chút hoài nghi và do dự, vậy thì năm mươi năm chia cắt hai nơi đã khiến y nhìn nhận triệt để mối quan hệ này.

Y hi vọng hắn ở Ma giới chính tay tháo gỡ nút thắt đày đọa hắn, từ đây sống thản nhiên tự tại, nhưng nỗi nhớ và ham muốn chiếm hữu ích kỷ lại điên cuồng sản sinh.

Tình cảm này mâu thuẫn và chân thực, nhưng đều là tình yêu!

Sở Yến khóc không thành tiếng, nhưng Sở Khanh như có thể cảm nhận được, hắn mở mắt ra trước khi nước mắt y lăn xuống: “Sư tôn đừng khóc.”

Mỉm cười, Sở Yến nhắc nhở lại: “Ngủ sư tôn thì phải chịu trách nhiệm với sư tôn, sau này không được chạy nữa, nghe thấy chưa?”

Kết thúc ngư thủy chi hoan, y tem tém lại, sửa thành chữ đè thành ngủ.

Ngồi dậy sáp đến cắn môi dưới của Sở Yến, Sở Khanh lẩm lẩm: “Là như vậy ư… Thế sư tôn có thể đè con luôn không, thế thì sư tôn không bao giờ rời xa con nữa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Nghi ngờ của Trần Hồng Mai, Giang Châu ăn thịt? Bà không tin (1)

Sở Yến liếc rồi véo dái tai hắn: “Ta không muốn, con mong manh như vậy, chắc chắn sẽ khóc.”

Miệng thì nói thế, nhưng nước mắt lã chã không ngừng cũng là y.

Đúng vậy, tiểu ma vương của y mong manh như vậy, rách lòng bàn tay hay trầy cánh tay cũng phải làm nũng kêu đau để y bôi thuốc.

Nhưng nhìn xem hắn ở Ma giới vô nhân đạo kia đã chịu đựng những gì mới mang hai vết sẹo chói mắt như thế về nhà?

“Không đau nữa, không còn đau lâu rồi.” Chưa từng thấy mặt yếu đuối của Sở Yến, Sở Khanh luống cuống tay chân, “Sẽ lành thôi.”

“Lát nữa ta bảo Nguyên Ý Vi đi mua thuốc mỡ, con phải ngoan ngoãn bôi thuốc hàng ngày, không được chê phiền.” Sở Yến hít mũi, hòng làm mình nước mắt tèm lem trông uy phong như bình thường, “Thuốc đông y cũng phải uống, phải bồi dưỡng cơ thể lại.”

Quay đầu, y nói với điểu yêu thập thò suốt ở cửa: “Yến Yến cũng vậy, lát để đại phu khám, phải bồi bổ, gầy như que củi hết rồi!”

Sở Khanh gật đầu nói rất ngoan ngoãn: “Nghe sư tôn cả.”

Thế nhưng bị sư tôn hắn lườm: “Tối qua sao không thấy con nghe lời như vậy.”

“…” Không thể trách hắn được, thoải mái quá, cơ thể hoàn toàn không theo kiểm soát của hắn!

Hai người ỳ trên giường đến gần chính ngọ mới dậy, mà lúc ăn cơm, bởi vì quá lâu không ăn đồ Sở Yến đích thân làm, Sở Khanh ăn ba chén cơm, kết quả ăn no cứng.

“Ngốc, còn y như con nít.” Sở Khanh cười đẩy đầu hắn.

Rõ ràng bụng đã phình ra, Sở Khanh còn thòm thèm liếm khoé môi: “Ngon!”

Sư tôn và thức ăn của sư tôn đều ngon!

Buổi chiều, Sở Yến tìm Nguyên Ý Vi tới thư phòng nghị sự, đồng thời dặn hắn đi mua thuốc và tìm thú y.

Nguyên Ý Vi thông minh không hỏi gì, chỉ là trước khi đi cười với Sở Yến: “Chúc mừng ngài, sư tôn.”

Thấy Sở Yến mờ mịt, hắn chỉ cần cổ của y: “Đúng là từ nhỏ tới lớn đều thích để lại dấu răng trên người ngài.”

Lập tức sáng tỏ, Sở Yến cũng không ngượng ngùng, khẽ cười nói: “Ừm, thuộc họ chó.”

Nguyên Ý Vi đi rồi, Sở Yến trốn phía sau mới ra ngoài làm mặt xấu: “Không phải chó, con họ chim, giống với Yến Yến.”

Biết tiếp theo Sở Yến còn phải gặp Triệu trưởng lão, hắn cúi đầu hôn vết đỏ ái muội kia rồi mới giúp Sở Yến sửa lại vạt áo.

Triệu trưởng lão tu hành hơn con rể Nguyên Ý Vi không chỉ gấp đôi nhạy cảm hơn, gần như là vừa gặp Sở Yến là nhận ra ngay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Chương 41

Trước đó hoàn toàn không nghe chút tiếng gió gì, ông sửng sốt: “Về thật rồi?”

Rõ ràng mấy ngày trước lúc Ma giới rộ tin đồn Sở Khanh đã chết, Sở Yến giống y như cái xác biết đi.

Câu hỏi này làm Sở Yến cũng ngây người, vô thức che cổ: lần này chắc chắn vạt áo đã che hết vết hôn và dấu răng rồi mà?

“Hơi thở trên người ngài thay đổi.”

Dứt lời, ông thấy sắc mặt Sở Yến thoắt thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng chứa vẻ cảnh giác, Triệu Tề Chinh vội vã bổ sung: “Không liên quan tới tiên khí hay ma khí, đơn thuần là nhiễm mùi của người khác.”

Chuyện thân mật nhất trên đời đã làm qua, sao có thể không lây hơi thở của đối phương?

Buổi tối giao hợp vô số lần, Ma khí ngấm vào cơ thể tiên khí thuần túy trăm ngàn năm nay của y, có lẽ cơ thể nghe theo tinh thần và ý chí, hoàn toàn không sinh ra phản ứng bài xích nào.

 

Vì vậy bọn họ bây giờ là trong người có ta, trong ta có người.

“Ừm, về rồi.”

Dần bước vào tuổi già cộng thêm đã có cháu, Triệu Tề Chinh càng ngày càng hòa nhã hơn: “Về nhà là tốt, cực ngài đã chờ hắn nhiều năm nay.”

“Biết lúc ta nhìn thấy vết thương trên người thằng bé đã nghĩ gì không?” Nhắc đến thương thế suýt đoạt đi tính mạng của tiểu ma vương của y, giọng của Sở Yến đột nhiên lạnh tanh, “Muốn giết sạch tất cả bọn chúng.”

Ngay sau đó, y thở dài bất lực: “Nhưng ta không thể, thằng bé cũng sẽ không đồng ý.”

“Ta cảm thấy ấy, dẫu sao cũng là đứa trẻ ngài bồi dưỡng từ nhỏ, sao có thể là quả hồng mềm mặc người nắn bóp được?” Triệu Tề Chinh an ủi, “Nếu như hắn bị trọng thương, vậy vương tử kia của Ma giới chắc chắn cũng không tốt được đến đâu.”

Đứng trước Triệu Tề Chinh Sở Yến tin tưởng nhất cũng kính trọng nhất trong các trưởng lão, y hiếm khi thổ lộ nỗi bất an và phiền muộn của mình: “Nếu như nói nhất định phải chứng thực tin tồn thằng bé đã chết mới có thể làm Ma giới chịu thôi, vậy thì tương lai nó phải sống tiếp như thế nào? Đổi thân phận tên gọi khác bắt đầu lại ư?”

“Không, hoàn toàn ngược lại, chúng ta phải tổ chức nghi lễ long trọng, chào đón anh hùng của chúng ta về nhà và ai điếu những nạn nhân của vụ án mạng Chu Nho Ma, nói cho họ biết bây giờ đã có thể an nghỉ.”

Triệu Tề Chinh tạm dừng, dưới ánh mắt tán đồng của Sở Yến nói tiếp: “Nghi lễ này không chỉ tổ chức ở Tiên giới chúng ta, còn phải thông cáo thiên hạ, đặc biệt là Ma giới, tốt nhất là trực tiếp phái sứ giả qua! Nói cảm ơn sự phối hợp diệt trừ Chu Cho Ma và thế lực mới hút máu của Ma giới năm mươi năm nay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 244: Không dễ thế đâu

“Quả thật, nếu chúng ta tiên hạ thủ vi cường, Ma giới cũng không thể không nể mặt, chỉ có thể đáp lại theo lễ nghi ngoại giao.” Sở Yến gật đầu.

“Chính là đạo lý này!” Triệu Tề Chinh vỗ vai Sở Yến, “Có thể về nhà là chuyện tốt, nói với mọi người đi, nhất là người của Cảnh đội, mấy năm nay cô nương kia không biết đã tự trách bao nhiêu.”

Buổi chiều, Sở Yến gọi Giang Hòa và Vu Miên qua.

Giang Hòa vẫn là thống lĩnh Cảnh đội, mà Vu Miên giờ đây đã không còn là tay mơ giao thủ với Chu Nho Ma cũng bị thương nữa.

Hóa bi thương thành sức mạnh, cố gắng vươn lên năm mươi năm, bây giờ nàng đã là trụ cột lớn của Cảnh đội, sớm thăng lên làm tiên nhân cấp hai, đồng thời lập chí sẽ vượt qua kì sát hạch tiên nhân cấp một lần tới.

Vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước mặt Sở Yến, mấy năm qua Vu Miên luôn cố tình tránh né người kia: “Sư tôn, ngài tìm chúng ta có việc gì sao?”

“Muốn tổ chức một bữa tiệc, tìm các ngươi đưa ra ý tưởng đồng thời phụ trách sắp xếp.” Sở Yến giải thích.

Tự biết Sở Yến không thích náo nhiệt, Giang Hòa rất kinh ngạc: “Tiệc? Ai sắp sinh nhật hay thành hôn ư?”

Sở Yến nhướn mày, cố tình lấp lửng: “Đệ nói xem?”

“Sinh nhật sư tôn à… Không đúng, sinh thần không phải mới đón hai tháng trước sao… Chẳng lẽ là thành, thành, thành hôn?!” Rất kinh hãi, Giang Hòa trực tiếp cà lăm.

Vu Miên bên cạnh cũng mở to mắt: “?!”

Sở Yến tâm trạng cực kỳ tốt hiếm khi thảnh thơi nói đùa với người khác: “Không được à? Ta vốn độc thân chưa kết hôn.”

“Dám hỏi… Đối, đối tượng là ai…?”

Giang Hòa bỗng hơi cuống cuồng: Sở Yến thành hôn rồi, vậy Sở Khanh đến bây giờ chưa rõ sống chết phải làm sao? Nếu như ngày nào đó hắn về, lại phát hiện sư tôn yêu thương nhất đã sớm trở thành chồng người ta, thậm chí là cha người ta, không phải sẽ sụp đổ hay sao?!

Vu Miên tương đối hấp tấp, buột miệng nói thẳng: “Nếu như sư tôn ngài thành hôn Sở Khanh phải làm sao?!”

“Ta nói đùa thôi, chỉ là muốn chào đón nó về nhà.”

Sở Yến dừng lại, cụp mắt cười khẽ: “Thằng bé về rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.