*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cho nên hệ thống đã chuẩn bị sẵn từ đầu.” Vân Khởi nhận ra điều này, tiếp tục đi về phía nam, đi một hồi liền đến khu vực cấm mà cuốn sách nhỏ nói đến, vì thế cô liền dừng lại.
Lâm Hề vẫn như cũ quấn lấy Lâm Thần làm nũng, cô bé cũng muốn ôm ôm chú cú tuyết nhỏ dễ thương.
“Mẹ ơi, mẹ ôm lâu thế tay mẹ có mỏi không?” Mặc dù lời nói là hỏi mẹ có mệt không, nhưng ánh mắt lại đăm đăm nhìn bé cú tuyết.
Lần trước kiểm tra, Lâm Thần đã cơ bản xác định con vật không rõ tên này có lẽ thuộc loại chim săn mồi, mặc dù nó hiện đang ở trạng thái non nớt, nhưng móng vuốt của nó đã có thể làm trầy da người.
Tiểu gia hoả rất thân thiện với con người, biểu hiện cũng rất dễ mến, nhưng Lâm Thần sợ rằng nó không biết nhẹ nhàng, trong lúc chơi đùa với Lâm Hề có thể sẽ vô tình làm cô bé bị thương.
Lông của chú nhỏ cũng rất mềm mại và xốp, khiến người ta sờ mãi không muốn dừng lại.
“Hề nhi ngoan, đợi về nhà mẹ sẽ cho con ôm ngủ.”
Cả đường đi mặc cả không có ích, Lâm Hề buồn bã từ bỏ ý định ôm chú cú tuyết đi, cô ôm cây cỏ trong tay, lắc lư không đều trước mặt chú cú mèo, khiến nó vài lần giơ cổ muốn mổ.
Lâm Thần vỗ vỗ đầu Lâm Hề, cô mới ngừng hành động trêu chọc cú tuyết.
…
Vân Khởi cảm thấy mình quả thực có dòng máu châu Phi ẩn giấu, kể từ khi cô thay đổi hướng đi, cô không còn thấy nhiều loại thực vật hay động vật đặc biệt nữa, cũng không gặp lại bạn cùng lớp của Lâm Hề.
“Chúng ta có nên nghỉ ngơi một lát không?” Lâm Thần mở lời hỏi.
Vân Khởi luôn đi trước, vì vậy cô không chú ý, theo thời gian trôi qua, tốc độ của hai omega lớn và nhỏ phía sau càng ngày càng chậm lại, khoảng cách giữa họ cũng càng kéo dài.
“Được.” Cũng không còn xa trưa nữa, đúng lúc để ăn trưa.
Lâm Thần dắt Lâm Hề ngồi xuống cạnh Vân Khởi, nàng nhớ khi mới đến, những con muỗi độc sẽ cố ý tránh xa Vân Khởi, cho nên nàng đoán rằng các loại côn trùng độc khác cũng có thể sẽ tránh xa Vân Khởi.
Nàng không muốn khi ngồi xuống lại có những con côn trùng kỳ dị bò lên người. Khi xem cuốn sách hướng dẫn, phần được giới thiệu nhiều nhất chính là côn trùng độc, và mỗi hình ảnh đều được vẽ rất sinh động, nhìn một cái là da đầu nổi gai ốc.
Lâm Hề rất vui vẻ, sau khi mẹ ngồi xuống cô có thể chạm vào bé cú nhỏ.
“Nó tên là gì vậy?” Lâm Thần hỏi Vân Khởi.
“Tuyết.” Chữ đầu tiên của tên cú.
Lâm Thần buông lỏng đôi tay, để bé cú tự do chơi đùa.
Bé cú lắc lư chập chững bò vào lòng Vân Khởi rồi nằm xuống, sau một lúc, nó lại bò trở lại vào lòng omega.
Nó cảm thấy lòng Lâm Thần mềm mại hơn, nằm xuống thoải mái hơn.
Lâm Hề không được bé cú chú ý đến, môi chúm chím, ánh mắt u oán nhìn bé cú đang thoải mái chải lông trong lòng mẹ.
Bé cú cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hề, cơ thể không di chuyển, đầu quay 180° nhìn Lâm Hề, thỉnh thoảng dùng đầu cọ vào tay Lâm Thần, khiến Lâm Hề càng tức giận hơn.
Cô bé không còn nhìn bé cú nữa, dựa vào Lâm Thần, ôm cây cỏ trong lòng và bắt đầu ăn trưa.
Do ở ngoài trời, Lâm Thần chỉ mang theo một ít bánh mì làm bữa trưa.
Vân Khởi luôn quan sát lén lút sự tương tác giữa Lâm Hề và bé cú, cô cảm thấy hai bé nhỏ này đều rất đáng yêu. Đặc biệt là khi thấy bé cú đẩy nhẹ tay Lâm Thần, môi Lâm Hề càng chúm chím cao hơn, cô cảm thấy mình sắp không nhịn được cười ra tiếng.
Bé cú thấy Lâm Hề không còn nhìn mình nữa, liền bò ra khỏi lòng Lâm Thần, theo cánh tay nàng bò đến bên cạnh Lâm Hề, dùng mỏ cọ cọ vào Lâm Hề. Lâm Hề đang tức giận, cúi đầu nhìn cây cỏ trong lòng, không để ý đến chú cú mèo mà cô đã mong nhớ bấy lâu.
Bé cú dùng móng vuốt cào cào Lâm Hề, thấy cô bé không phản ứng, lại cào thêm lần thứ hai, lần thứ ba…
Lâm Thần nhìn thấy bé cú cào lần đầu tiên, móng vuốt sắc nhọn không làm rách quần áo, không gây hại cho Lâm Hề, sau đó nàng không còn chú ý đến sự tương tác giữa hai em bé nữa.
Vân Khởi thì cứ liên tục nhìn, không chú ý đến người bên cạnh đã tiến lại gần.
Mặc dù Lâm Hề có vẻ không muốn quan tâm đến bé cú, nhưng khi nó cố gắng bò lên người mình, cô bé cũng không có ngăn cản, mặc cho bé cú ở trong lòng chơi đùa.
Con cú tuyết nhỏ thấy cái cây trong vòng tay của Lâm Hề chiếm quá nhiều chỗ, đầu nó cọ vào cánh tay của Lâm Hề, còn mông thì từ từ đẩy cái cây ra khỏi vòng ôm của Lâm Hề, cho đến khi một tiếng ‘đùng’ vang lên, cái cây rơi xuống đất.
Nó nhìn Lâm Hề một cách vô tội, sau khi phát hiện ra Lâm Hề không có phản ứng gì, nó cuộn tròn thành một quả bóng và ngủ trong vòng tay của Lâm Hề.
“Rất đáng yêu phải không?” Lâm Thần nói nhỏ bên tai Vân Khởi.
Trong mắt Lâm Thần, biểu hiện nói một đằng làm một nẻo của Lâm Hề giống hệt mẫu thân của cô bé, quả nhiên là mẹ con.
Hơi ấm chạm vào vành tai, khiến Vân Khởi đang lén nhìn Lâm Hề và cú tuyết nhỏ giật mình.
“Nhàm chán.” Đại công không thừa nhận mình đang lén nhìn.
“Ngươi không có xương sống sao?” cô ấy bắt đầu hỏi ngược lại bạn đời của mình, “Hay là những ngày gần đây đã khiến ngươi quên mất thân phận của mình?”
“Đầu em đau quá.” giọng của omega nhẹ nhàng, thấp thoáng.
‘Thôi được, cứ để cô ấy tựa vào một chút vậy, nếu không lát nữa khi xuất phát mà cô ấy dùng cái cớ này để lì ra không chịu đi thì sẽ rất mất thời gian.’ Vân Khởi giải thích với hệ thống, ‘Không thể để Lâm Thần ảnh hưởng đến cuộc thi.’
Mặc dù Vân Khởi rất tự tin, cô cảm thấy không có bất kỳ loài thực vật hay động vật nào đáng yêu hơn chú cú tuyết nhỏ nhà cô ấy.
Lâm Thần không có lừa Vân Khởi, hiện tại nàng thực sự cảm thấy không thoải mái, lúc dựa vào Vân Khởi có thể giảm bớt một số đau đớn.
Nàng bất giác dựa sát vào lòng Vân Khởi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mùi hương tình nhân thảo nhẹ nhàng lượng lờ xung quanh mũi rất dễ chịu, hơn nữa bộ ngực con gái so với gối đầu còn muốn mềm mại hơn, nằm ở trên cảm giác thật tốt.
Lâm Hề thấy mẹ và mẫu thân vào nhau, liền không có đi làm phiền, cùng bé cú nhỏ trong lòng tiếp tục chơi.
…
Khi họ nghỉ ngơi xong, liền bắt đầu tiếp tục hành trình.
Lần này là Lâm Hề chọn một hướng đi.
‘Nếu lát nữa không tìm thấy gì cả, sẽ có lý do để mắng.’ Đại công không có ý tốt nghĩ nghĩ.
Đi được một lúc, Vân Khởi chú ý thấy có tiếng động phát ra từ phía trước.
Ban đầu nghe có vẻ rất xa, dần dần lại càng ngày càng gần, Lâm Thần cùng Lâm Hề cũng đều nghe thấy.
Giống như có thứ gì đó đang chạy về phía này. Vân Khởi cảm thấy không an toàn, cô một tay kéo Lâm Thần lại, một tay trực tiếp bế Lâm Hề lên, bắt đầu chạy về hướng khác.
‘Nếu họ chết ở đây, tôi trở về sau sẽ phải xử lý rất nhiều rắc rối.’
【Ừm.】 Hệ thống cũng đồng ý.”Đi sau lưng Vân Khởi là một Alpha khác cũng làm hành động tương tự, người duy nhất cô biết tên là Hoàng Càng.
Phía sau Hoàng Càng là một sinh vật giống như con lửng mật, chỉ là kích thước lớn hơn nhiều so với lửng mật ở thế giới cũ, ở đây nó to bằng hổ Đông Bắc.
Cũng không biết họ làm cái gì mà lại chọc giận nó. Trong lúc chạy Vân Khởi nghĩ.
Khi Hoàng Càng thấy Vân Khởi, cô vốn định chạy theo một hướng khác để không làm phiền người khác, vì đó ngay từ đầu là lỗi của gia đình cô, nhưng khi thấy Vân Khởi ra hiệu cho mình, cô liền đi theo.
Hoàng Càng thấy Vân Khởi không thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy sinh vật phía sau, bước chạy cũng rất ổn định, có lẽ trong lòng đã có tính toán.
【Thực ra ngươi cũng có thể đánh bại nó.】
‘Ta biết mà, nhưng nó là lửng mật, sẽ bị quấn lấy mãi.’ Sinh tử xem nhẹ, không phục liền làm, đó là khẩu hiệu của nó, ngay cả khi bạn đánh bại nó, nó cũng sẽ liên tục tìm bạn để chiến đấu, Vân Khởi không muốn bị sinh vật phía sau quấn lấy.
Khi vừa lật qua cuốn sách nhỏ, Vân Khởi dù lật rất nhanh, nhưng cũng đã ghi nhớ hết, trong sách có ghi gần đây có một cánh đồng thí nghiệm của căn cứ, để tránh bị động vật ăn trộm, xung quanh đã trồng một số loại cây có tác dụng đuổi động vật.
Sau khi mô tả xong về cánh đồng thí nghiệm trong cuốn sách nhỏ, chữ đen chỉ rõ rằng nếu bị động vật lớn rượt đuổi, có thể chạy vào đó để trốn.
“Có thể giải quyết bằng cách chạy, tại sao ta phải đánh?”
【……Ngươi không biết xấu hổ hả?】
“Đó là trí tuệ.”
Tiếng ầm ầm phía sau dần chậm lại, Vân Khởi nhận ra rằng mình có lẽ đã gần đến cánh đồng thí nghiệm.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một biển hiệu “Cánh đồng thí nghiệm” đã xuất hiện trước mắt Vân Khởi.
Sau khi cô chạy vào, Hoàng Càng cũng theo sau chạy vào.
Con lửng mật dừng bước, nó có chút do dự, người đáng ghét kia ở ngay trước mắt, nhưng mùi thật sự quá khó chịu, nó cảm thấy mình có thể bị ngất vì mùi hôi.
Nhưng để bản thân từ bỏ như vậy, nó lại thực sự không cam lòng.
Nhắm mắt, quyết tâm, nó chọn lao vào, đợi đến khi cắn chết những con người đáng ghét kia, nó sẽ lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi lao đến nửa đường, nó không thể tiếp tục lao nữa, càng vào sâu bên trong, mùi hôi càng nặng.
Những con người này chính là cố ý! Nó sẽ không từ bỏ!
Khi Vân Khởi thấy con lửng mật dừng lại một lúc rồi lại bắt đầu di chuyển, cô nghĩ rằng mình vẫn không thể tránh khỏi số phận phải đánh nhau, đang chuẩn bị đối mặt thì con lửng mật ấy ngã xuống, bị ngất vì mùi hôi.
“Đây là tri thức quyết định thành bại.”
【 Đây là do nó quá ngu ngốc. 】Nó quyết định không vào, đứng bên ngoài canh giữ không phải tốt hơn sao?
…
Sau khi nguy hiểm qua đi, Hoàng Càng dẫn bạn đời và con cái đến.
“Xin lỗi.”
“Các ngươi chọc gì nó vậy?” Vân Khởi rất tò mò.
“Là… là con.” Hoàng Tư Tình có chút ngượng ngùng nói.
Nhìn thấy bạn cùng bàn cũng nhìn về phía mình, cô bé giải thích một cách ngập ngừng, là do cô bé đi trên đường cảm thấy có chút nhàm chán nên đã nhặt một viên đá rồi bắt đầu ném, ném vào bụi cây vô tình làm nó trúng vào con vật kia, sau đó liền bị rượt đuổi liên tục.
“Quả nhiên là con nhà mình ngoan hơn.” Vân Khởi cảm khái mà suy nghĩ.
Ngô Viên Viên có chút tức giận gõ nhẹ vào đầu cô bé, cô bé cũng biết mình sai nên cũng không dám cãi lại mẹ.
“Nói con là con khỉ đột, con lại thực sự coi mình là khỉ đột.” Không còn nguy hiểm, Ngô Viên Viên bắt đầu giảng giảng với con gái mình.
“Ngươi làm sao biết chạy đến đây nó sẽ không vào?” Hoàng Càng hỏi.
“Có trong cuốn sách nhỏ.”
Ngô Viên Viên và Hoàng Càng bỗng nhiên hiểu ra, gia đình họ là những người khởi hành sớm nhất cũng là những người không xem kỹ cuốn sách nhỏ đó.
“Có lẽ bây giờ chúng ta nên loại bỏ mùi hôi.” Lâm Thần đề xuất, giải thoát cho Hoàng Tư Tình đang bị tra tấn bởi việc nghe mẹ đọc kinh.
Mặc dù nàng không nhận ra sinh vật vừa rồi, nhưng nàng biết động vật thường dựa vào mùi để tìm người, nhìn thấy nó ghi hận như vậy, Lâm Thần hoài nghi sau khi nó tỉnh dậy sẽ theo mùi họ mà đuổi theo.
Nàng cũng đã xem qua cuốn sách nhỏ, nơi này trồng một số loại cỏ dại có thể che giấu mùi hương, cũng cho phép hái.
Sau đó, họ cùng nhau tìm kiếm loại cỏ này dựa vào hình ảnh trong cuốn sách nhỏ, vì loại cỏ này có hình dạng rất đặc biệt cho nên họ tìm thấy nó rất nhanh, số lượng cũng rất nhiều, không cần lo không đủ chia.
…
Sau khi mọi người dùng cỏ loại bỏ mùi hôi, mọi người tụ tập lại với nhau.
Ngô Viên Viên và Hoàng Tư Đình nhìn chú cú tuyết nhỏ trong vòng tay của Lâm Thần, đều phi thường yêu thích, hai mẹ con dùng một số loại thực vật hình dạng kỳ lạ mà họ hái được để chọc ghẹo nó.
Bởi vì không có mùi của Vân Khởi, chú cú tuyết nhỏ không quen với họ, nằm yên trong vòng tay của Lâm Thần, không muốn chú ý đến họ.
Lâm Thần đề xuất cùng nhau hành động, bọn họ nghĩ nghĩ một lúc liền đồng ý rồi.
Sau đó, hai gia đình liền bắt đầu cùng nhau đồng hành.
– ————–
Đây là con đó, ai sợ thì đi về, phong céch, phong céch.
Như các bạn cũng đã (không) biết thì lễ Obon đã hết rồi, cho nên mình không thể tiếp tục xả chương như súng đạn nữa. Nhưng vẫn duy trì như cũ 1 hoặc 2 chương một ngày nhoé (hoặc không) (༎ຶ ෴ ༎ຶ)