Editor: Nguyetmai
“Tôi không đi.” Hoắc Vi Vũ rất quả quyết: “Tôi không thả rắn, tôi có thể chứng minh.”
Hàm ý là cô sẽ không phải làm vợ hắn.
Cố Hạo Đình tức thì sầm mặt, trông âm u như thể trời long đất lở.
Hắn kéo cô đi thẳng ra cửa, nhấn vai cô lên tường, cúi nhìn cô, nghiêm túc: “Vậy chờ em chứng minh rồi hẵng cam đoan với tôi.”
“Có phải tôi mà không chứng minh được thì sau này không thể đi làm, không được tự do, nhất định phải chờ ở nhà rồi chết trong cô độc không?” Hoắc Vi Vũ mất bình tĩnh, nắm chặt tay.
“Ai nói em không thể đi làm, không thể tự do! Chức vị trong Cố Thị tùy em chọn. Em được tự do ngôn luận, tự do hành động. Em chỉ cần nhớ thân phận Cố phu nhân của mình, cái gì nên làm, cái gì không. Ở nhà muốn thuê bao nhiêu người giúp việc cũng được, tôi cũng sẽ thường xuyên về với em, sao cô đơn được!” Cố Hạo Đình nhíu mày, nói với giọng không vui.
Câu nói hắn sẽ thường xuyên về với cô khiến lòng cô run lên.
Lời phản bác nghẹn lại ở cổ họng, trong đầu như có khúc mắc, không thông được.
Hoắc Vi Vũ rũ mi che đi đôi mắt lóe sáng long lanh.
Cố Hạo Đình dùng một tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào hắn.
Hình bóng hắn phản chiếu trong mắt cô.
Sóng biếc long lanh, trong trẻo như tơ, không hề sắc nhọn.
Từng biểu cảm, lời nói của cô đều khiến tâm trạng hắn dậy sóng.
“Không muốn đi thật sao?” Cố Hạo Đình nhẹ nhàng hỏi.
Hoắc Vi Vũ đã bình tĩnh hơn, lắc đầu: “Tôi không muốn đi.”
Hắn dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt cô.
Hoắc Vi Vũ có thể cảm nhận được sự thô ráp của ngón tay hắn, nhưng không hề ghét bỏ.
Có điều nhịp tim đập nhanh lạ lùng, khiến cô hoảng hốt, mông lung.
Cô sợ Cố Hạo Đình nhìn thấu tâm can nên cúi đầu.
“Tôi bảo Trung tá Thượng đưa em về.” Cố Hạo Đình lùi bước.
Hoắc Vi Vũ ngước lên nhìn hắn.
Nếu như Cố Hạo Đình dùng sức mạnh, bức ép thì cô nhất định sẽ dũng cảm cạch mặt với hắn. Nhưng hắn lại nhượng bộ, điều đó càng khiến cô xót xa. “Cảm ơn anh.”
“Điều tôi muốn không phải lời cảm ơn của em.” Cố Hạo Đình nói đầy ẩn ý.
“Vậy anh…” muốn điều gì?
Còn chưa nói hết câu, Hoắc Vi Vũ đã nghe MC hô lên: “Trân trọng mời anh trai và mẹ cô dâu.”
Cố Hạo Đình nhíu mày: “Em muốn hỏi gì?”
“Mời anh trai cô dâu.” MC lại gọi, tìm Cố Hạo Đình khắp nơi.
Hoắc Vi Vũ sợ người khác phát hiện ra Cố Hạo Đình đang mờ ám đứng chung với mình.
Cô đẩy tay Cố Hạo Đình ra: “Tôi đi trước, anh mau lên kia đi.”
Không đợi Cố Hạo Đình nói gì, cô đi thẳng một mạch ra hướng đường cái. Xe cô còn đậu ở chỗ đó.
Cố Hạo Đình bất lực nhìn bóng lưng cô, nghe MC hô thêm lần nữa “Anh trai cô dâu đâu?”, hắn mới quay lại, đi vào đại sảnh.
Hắn vừa bước vào, cả đại sảnh liền im phăng phắc.
Hắn điềm tĩnh đi lên sân khấu.
MC nói một tràng, mời anh trai cô dâu lên có đôi lời phát biểu.
Cố Hạo Đình nhìn Ngụy Ngạn Khang đang đứng trước mặt mình, vẻ uy nghiêm không đổi, ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc.
“Nếu đã cưới rồi thì phải có trách nhiệm, yêu con bé, che chở, bảo vệ con bé. Dẫu cho con bé làm sai thì cũng phải bao dung, chỉ bảo, tin tưởng con bé. Con bé là trách nhiệm cả đời của cậu, cũng là người con gái không máu mủ ruột rà duy nhất cậu phải chịu trách nhiệm.” Cố Hạo Đình ý nhị nói.
Ngụy Ngạn Khang nhìn thẳng Cố Hạo Đình, không trả lời mà nói: “Tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Nói.” Cố Hạo Đình thốt ra một chữ đơn giản.
“Nếu anh cưới một người anh không yêu, anh sẽ làm giống như anh yêu cầu tôi ban nãy sao?” Ngụy Ngạn Khang khiêu khích.