Chương 421 CHIẾN THẮNG CHUNG CUỘC, MUỐN SAO ĐƯỢC VẬY
“Hoắc Vi Vũ, cô cố tình đúng không?” Lý Nghiên Hiền gào lên.
“Tin tôi đi, tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho bà.” Hoắc Vi Vũ kéo ghế ngồi xuống rồi hất cằm chỉ vị trí đối diện, “Ngồi đi.”
Lý Nghiên Hiền đỏ ngầu hai mắt, nhìn Hoắc Vi Vũ đầy căm hận: “Đừng hòng tôi đưa bút ghi âm cho cô.”
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, ngả ra ghế với vẻ biếng nhác: “Chẳng sao cả. Bà nghĩ xem, nếu tôi tung video kia và đoạn ghi âm lúc nãy lên mạng, chồng bà sẽ có kết cục thế nào? Bà có giữ được thể diện không? Liệu Công ty Giải trí Kình Thiên có biến mất chỉ trong một đêm không? Hay là hình tượng ba mẹ hòa hợp trong mắt con bà sẽ sụp đổ?”
Lý Nghiên Hiền siết chặt nắm tay: “Cô dám uy hiếp tôi à?”
Hoắc Vi Vũ cười nhẹ bẫng: “Còn nữa, Cố Hạo Đình mà biết nội dung cuộc gọi của bà với tôi, ví dụ như chuyện bà bảo tôi hủy mặt Thái Nhã hay bắt bà ta nhảy thoát y, thì liệu hắn có ra mặt xử lý bà thay mẹ mình không?”
Lý Nghiên Hiền nghiến răng nghiến lợi: “Cô mà tung video lên mạng thì Cố Hạo Đình cũng sẽ không tha cho cô.”
“Tôi đâu có tự tay hủy mặt mẹ hắn? Cũng đâu có mật báo? Thế nên bà khỏi phải lo, tôi đã dám làm thì sẽ bảo đảm cho mình rút lui an toàn. Còn bà…” Hoắc Vi Vũ dừng một lúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Với thủ đoạn của Cố Hạo Đình thì chắc bà sẽ sống không bằng chết đấy.”
“Cô không cần bút ghi âm kia nữa chứ gì!” Lý Nghiên Hiền phẫn nộ quát.
“Ha!” Hoắc Vi Vũ cười khẩy, nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc như dao, cất giọng đanh thép: “Nếu bà đưa tôi cây bút ghi âm, tôi sẽ xóa hết cả băng ghi âm lẫn ghi hình.”
Lý Nghiên Hiền giật lấy túi xách của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ lại chỉ thản nhiên liếc bà ta rồi nói tỉnh bơ: “Tôi gửi hết vào hòm thư bí mật của tôi rồi, bà có xóa dữ liệu trong điện thoại của tôi cũng vô ích thôi.”
Lý Nghiên Hiền gần như phát điên, ném túi xách vào Hoắc Vi Vũ, chửi ầm lên: “Mày với bà già Thái Nhã kia đều là loại con điếm lăng loàn! Đồ rác rưởi khốn nạn, tiểu nhân bỉ ổi!”
Hoắc Vi Vũ thản nhiên nghe bà ta chửi, mở túi xách, lấy giấy cam kết của Thái Nhã với Ngụy Tịch Phàm ra để lên bàn, đẩy về phía Lý Nghiên Hiền rồi nói: “Bây giờ bà đã nắm được thóp của họ rồi, đừng có mãi bận lòng vì ông chồng nhà bà nữa. Sự điên cuồng của bà đang hủy hoại chính bà, hơn nữa chỉ càng khiến ông ta chán ghét hơn mà thôi.”
Lý Nghiên Hiền túm lấy hai tờ cam kết, tức anh ách lườm Hoắc Vi Vũ: “Chuyện của tao không đến phiên mày xía vào. Mày đúng là loại không biết điều, Thái Nhã hãm hại mày, muốn dồn mày vào chỗ chết, thế mà mày còn giúp mụ ta. Hừ, có bị mụ ta giày xéo cũng đáng đời!”
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng cười xót xa: “Chí ít tôi không thẹn với lòng mình.”
“Không thẹn với lòng mày thế mày có thẹn với tao không?” Lý Nghiên Hiền lấy bút ghi âm ra khỏi túi xách, kích động đến mức giọng nói cũng run lên: “Tao tìm ra chân tướng giúp mày, mày lại quay ra uy hiếp tao. Mày báo đáp thế đấy à? Đúng là đồ đê tiện lá mặt lá trái!”
Hoắc Vi Vũ nhìn cây bút ghi âm trong tay Lý Nghiên Hiền, mắt bắt đầu đỏ hoe.
Đó là món quà cô mua tặng ba mừng sinh nhật năm mươi tuổi của ông, bên trên có khắc tên ba con cô, là hàng đặt riêng chỉ có một chiếc trên đời.
Cô ngước nhìn Lý Nghiên Hiền, khuyên bảo: “Làm dịu mâu thuẫn cũng tốt cho bà chứ sao. Đừng để đến lúc không cứu vãn được nữa mới hối hận vì mình từng ngang ngược. Thái Nhã mà có chuyện gì thì Cố Hạo Đình sẽ không để yên đâu.”
“Mày tưởng mình là đấng cứu thế đấy à? Đồ rác rưởi, cầm lấy rồi bớt chõ mõm vào chuyện người khác đi.” Lý Nghiên Hiền ném thẳng bút ghi âm vào mặt Hoắc Vi Vũ.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cây bút rạch một đường lên mặt cô đau nhói rồi rơi xuống đùi cô. Hoắc Vi Vũ nắm chặt lấy nó. Bây giờ mọi sự trả giá đều xứng đáng rồi…