Một cơn mưa đêm đổ xuống.
Phồn hoa như Nam An thành nhưng giữa đêm mưa thu cũng yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều. Trên con đường dài đã ít người qua lại, từng ánh lửa thắp lên trong các căn hộ, mùi thức ăn thoang thoảng giữa mỗi căn ngõ nhỏ, khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng mà tươi đẹp.
Nam An thành, Hộ An tự, Minh An tháp. Nơi cao nhất trong Nam An thành.
Một bóng người màu đen đứng trên đỉnh tháp, hắn cúi người nhìn Nam An thành bên dưới rồi nhếch miệng cười: “Đúng là thành trì không tệ. Hèn gì hắn thích ở đây.”
“Nếu đã thích thì cho hắn ở lại đây luôn đi.” Một giọng nói khác vang lên trên Minh An tháp, chỉ thấy một nam tử trung niên cao gầy đi tới bên cửa sổ, nói chuyện với nam nhân trên đỉnh tháp.
“Theo ta đi nốt con đoạn đường cuối cùng này nhé, dù sao lần này phải tới một nơi không đơn giản, bảo ta đi một mình, đúng là hơi bất an.” Nam tử đứng trên đỉnh tháp cười nói.
Nam tử trung niên cao gầy gật đầu, nhìn mưa thu ngoài cửa sổ, hút thuốc: “Cũng được, cũng được.”
“Ta đi đây.” Nam tử đứng trên đỉnh tháp đột nhiên nói. Nam tử cao gầy nói đầy ẩn ý: “Đi làm gì?”
“Đương nhiên là làm nghề cũ, đi đưa ma.” Nam tử đứng trên đỉnh tháp tung người nhảy xuống.
Quán trọ Minh An.
Một đám người ăn mặc theo kiểu con buôn đang quây thành một vòng ngồi ăn lẩu, trong đó có một nam tử cường tráng cầm một con dao nhỏ vàng óng cắt thịt từ đùi dê, cứ cắt một miếng thịt là vung tay lên, ném miếng thịt vào nồi nước dùng nóng bỏng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thịt dê của phương nam
toàn vị chết, ăn thật khó chịu. Thủ lĩnh, bao giờ chúng ta mới có thể về Thiên Khải?”
“Sắp rồi, thám tử lần theo manh mối tới nơi này, có vẻ nơi đây là điểm cuối cùng.” Một nam tử để râu dài trả lời.
“Nơi bí ẩn nhất thế gian, theo truyền thuyết chỉ có đêm tối tăm nhất, men theo ánh trăng mới có thể tìm thấy Ám Hà, sao lại là trong Nam An thành được? Ta thấy có vẻ khó tin lắm.”
Nam tử cường tráng nói: “Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng có lẽ chính vì nơi này phồn hoa nên mới càng dễ giấu diếm.” Nam tử râu dài trả lời.
Lúc này, người áo đen đang ngồi trong góc lẳng lặng uống rượu bỗng cau mày, một con rết màu đen bò ra khỏi tay áo hắn. Hắn vội vàng quát: “Cẩn thận!”
Tổng cộng có chín gã con buôn đang dùng bữa, tất cả lập tức rút đoản đao bên hông ra, tiếp đó đột ngột xoay người, nhìn về phía trước như hổ rình mồi. Bọn họ phản ứng cực nhanh, hành động mau lẹ, như một đội quân có huấn luyện có tổ chức.
Một con dao găm lượn một vòng trong phòng, chỉ trong chớp mắt đã cắt đứt tất cả ánh nến nơi đây. Căn phòng đột nhiên hóa thành u tối.
“Ngũ Độc môn, Truy Ảnh ngô công, không tệ. Người còn chưa phát hiện ra ta mà con vật nhỏ này đã phát hiện trước.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Nam tử áo đen thân thể cứng đờ, hắn quay đầu sang, thấy một người áo đen đeo mặt nạ bạc đang ngồi bên cạnh mình. Người này cầm một đôi đũa để không lên, ngoáy vào trong nồi lẩu, sau đó vớt một miếng thịt dê lên, bỏ vào miệng nhấp nháp ngon lành: “Thật ra cũng ngon mà, chẳng qua thịt dê ở Thiên Khải khá hơn một chút. Tới Nam An thành đáng lẽ phải ăn chút cá tôm, tôm cá tươi ở đây mới là tuyệt nhất”!
“Giết hắn!” Nam tử râu dài ra lệnh một tiếng, chín người đồng thời vung đao chém về phía nam tử đeo mặt nạ. Thời khắc này tuy trong phòng tối tăm, nhưng nam tử kia vừa lên tiếng đã bại lộ vị trí bản thân. Nhiều năm qua chín người này đã kề vai sát cánh thực hiện vô số nhiệm vụ, giờ phút này cũng cực kỳ ăn ý, chín đao cùng chém, đây là một sát cục cực kỳ hung ác.
Nam tử kia vung nhẹ tay trái, ba con dao găm bay ra, lượn quanh hắn một vòng, đánh tất cả lùi lại ba bước, bản thân thì vẫn chậm rãi gắp thịt dê, ăn một lúc rồi lại lắc đầu: “Nếu ngày mai các ngươi vẫn còn sống, ta sẽ đề nghị các ngươi tới ăn ở Phúc Thọ lâu. Tiếc là ngày mai các ngươi đã chết rồi.”
Nam tử kia buông đũa xuống, đứng dậy nhìn nam tử râu dài: “Dưới trướng Phi Hổ tướng quân có Phi Hổ nhị thập lục ky, lần này có chín người tới đây, xem ra Điển tướng quân nhớ rất rõ mối thù ở Tứ Hoài thành.”
Nam tử râu dài trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Các ngươi muốn tìm chúng ta mà, giờ tìm được rồi lại có vẻ không vui?” Nam tử vuốt ve mặt nạ bạc của mình: ”Đương nhiên ta là Ám Hà rồi. Ám Hà, Tống Táng Sư.”
“Đại gia trưởng Ám Hà Tô Xương Hà.” Nam tử râu dài quát khẽ: “Chúng ta tới đây không phải để giết các ngươi.”
“Nhưng ta không quan tâm.” Tô Xương Hà mỉm cười, ánh bạc hiện lên trong tay.
Hạc Vũ dược trang, Tô Mộ Vũ đun một nồi cháo, Triêu Triều Nhan tới nhà Vương tỷ hàng xóm xin chút dưa muối, Bạch Hạc Hoài cũng được một lần hiếm hoi xuống bếp xào quả trứng gà, Triết thúc đi đâu không biết, chỉ có ba người ngồi thành vòng tròn ăn cháo nóng hổi. Dù sao mấy món này không cần tay nghề gì, ba người ăn uống cũng khá sung sướng.
Triêu Triều Nhan vừa húp cháu vừa cảm khái: “Dưa muối nhà Vương tỷ ngon thật, trước kia trong gia viên cũng có người muối dưa hàng năm, nhưng vẫn kém hơn Vương tỷ.”
Tô Mộ Vũ hiếu kỳ “Món dưa muối này làm thế nào?”
“Dưa muối này à…” Triêu Triều Nhan suy nghĩ một hồi: “Không biết! Dù sao cũng không giống cho chúng ta làm.”
“Ta biết ta biết.” Bạch Hạc Hoài gắp dưa lên nói: “Đầu tiên phải mua rau xanh, sau đó rửa sạch sẽ phơi trong sân ba ngày. Tiếp theo chuẩn bị một cái lu lớn, để một ít rau xanh vào, đổ muối, lại dùng chân giẫm, giẫm tới mức rau xanh chảy ít nước, lại đổ lớp tiếp theo, cứ lặp lại như vậy tới khi chất đầy cái lu. Cuối cùng đậy nắp lại, đặt một cục đá lên, để ở chỗ râm mát thông gió, khoảng mười ngày nửa tháng sau là ăn được.’
Triêu Triều Nhan ngạc nhiên: “Dùng chân giẫm?’
Bạch Hạc Hoài gật đầu; “Nghe nói còn phải là chân có mồ hôi giẫm lên thì dưa muối mới ngon.”
Triêu Triều Nhan chớp chớp mắt: “…”
Tô Mộ Vũ cũng kinh ngạc, Bạch Hạc Hoài giờ mới phản ứng lại, buông đũa xuống: ”Ta chỉ nghe Vương tỷ nói…”
Lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, Tô Xương Hà mặc bộ áo mưa đi vào: “Chư vị đang ăn cơm à, ta tới thật đúng lúc.”
Triêu Triều Nhan hít một hơi: “Ta ngửi thấy mùi vị nướng.”
“Đúng là lợi hại. Vịt nướng, bánh vịt chiên, bánh hoa quế.” Tô Xương Hà lấy từ dưới áo mưa ra một cái bọc giấy dầu. “Ba đồng mứt hoa quả, bánh bao gạch cua… đến đây nào, nhân lúc còn nóng cùng ăn đi.”
Tô Mộ Vũ hít mũi một cái, lại ngửi thấy mùi khác.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tô Xương Hà cười nói: “Không sao.”